Mấy ngày này Lâm Mặc vẫn ở yên trong căn phòng hoa lệ kia. Lưu Ly bịa cho hắn một lí doThân thể sau khi thức tỉnh bước vào thời kì không ổn định để thích ứng.
Lâm Mặc khi còn sống,không, chính xác mà nói là trong kí ức kiếp trước của hắn, Lâm Mặc luôn có cảm giác sợ hãi bác sĩ, đó là loại nghề nghiệp có thể nắm rõ sinh tử của người khác.
Con người khi mà tính mạng mình nằm trong tầm tay người khác, sẽ bất an và sợ hãi vô cùng, dần dần sự sợ hãi này biến thành một thói quen.
Biểu hiện của Lâm Mặc đối với Lưu Ly không quá rõ ràng nhưng chính hắn nhận biết dược trước mặt bác sĩ hắn có chút yếu ớt.
Yếu ớt ở đây,thông thường mà nói là không có trở ngại gì!
Trong suốt thời gian này, thường xuyên đến thăm hắn là quản gia của gia tộc này– Jessyca!. ( bạn là nam đó)
Hắn nhìn qua thì còn trẻ tuổi.
Lần đầu Lâm Mặc gặp hắn là lúc.
Khi đó, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng, ưu nhã bước đến.
Đó là một vị anh tuấn thân sĩ.
Lâm Mặc từ trên ghế đứng lên, hắn theo ấn tượng đầu mà nhận định người kia là chủ nơi này, khí chất nhìn qua tao nhã so với quý tộc giống nhau.
Nhưng khi Lâm Mặc định chạy lại để chân chó một lúc, chỉ nghe thấy một giọng nói trong suốt vô cảm:” Mặc thiếu gia “
Thì ra so với mình địa vị còn thấp hơn.
Vì vậy Lâm Mặc nhẹ nhàng ngồi lại ghế salon nổi lên tâm tính nhị thể tổ mà nói ” Có chuyện gì?”
Jessyca nói ” Ta đến xem thiếu gia có mạnh khỏe không nhân tiện hỏi ngài có yêu cầu gì ”
” Ngươi tự nhìn đi ” Lâm Mặc nghênh ngang ngẩng đầu có phần ngạo mạn.
Khi ngẩng đầu lên hắn thấy trong mắt Jessycacos một tia khinh miệt chợt biến mất?
Là chuyện gì??
”Không sai ” trong nháy mắt một giọng nói vang lên, là thanh âm bình tĩnh của Jessyca.
Lâm Mặc dùng đôi tròng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt rất bình tĩnh, đôi mắt sâu không thể hiện chút cảm xúc nào.
Lâm Mặc có chút ngây ngẩn cũng có chút mê hoặc.
Mà mục đích của Jessyca cũng chỉ là theo thứ tự công việc, nhìn qua sau đó lập tức rời đi chẳng ở lâu.
Lâm Mặc không mở miệng cũng chẳng hỏi hắn là ai.
Chỉ nhìn bóng lưng cao ngất đó rời đi.
Lâm Mặc cảm giác được hắn và Jessyca có chút quan hệ nào đó — một quan hệ mà hắn không hiểu.
Bởi khi hắn nhìn Jessyca có một chút cảm giác xao xuyến,mà lúc thấy ánh mắt khinh miệt đó,Lâm Mặc lại nhận thấy mình đau lòng.
Người này nhất định cùng hắn, mà nói chính xác là cùng chủ nhân cũ của cái thân thể này có một mối liên hệ đặc biệt nào đó.
Sau này,qua mấy ngày nói chuyện nhàn rỗi với Lưu Ly và người đưa cơm biết được một ít lí do.
Thì ra người đàn ông tới đây ngày đó là quản gia của gia tộc này, tên là Jessyca.
Bây giờ Lâm Mặc óc thể hiểu ró. làm quản gia của Ha Tư Ngột gia tộc là vinh quang như thế nào, đây vốn là chuyện mà rất nhiều Huyết Tộc không dám nghĩ tới. Cúng có thể vì vinh quang đó mà đánh đổi bao nhiêu thời gian nỗ lực bao nhiêu năm.
Hắn đem Jessyca trở thành người làm cao cấp
Trong tâm thầm nghĩ ” Thiết, chỉ là quản gia thôi, ta còn là thiếu gia đó?”
Hừ!
Dĩ nhiên xem thường ta!
Com mắt Lâm Mặc chuyển động, trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để trêu hắn một phen.
Nhưng Lưu Ly lại nói với hắn ”Ngươi trước kia mấy lần mãnh liêt theo đuổi Jessyca, bất quá bị từ chối thẳng thừng rồi”
Lâm Mặc bây giờ cứng ngắc như đâm đầu vào tường!
Kế hoạch trong ý nghĩ lập tức không cánh mà bay.
Hắn bây giờ không muốn gặp lại Jessyca quản gia nữa!
Sao lại có thể như vậy?
Hắn dĩ nhiên đi theo đuổi tên đàn ông đầu gỗ kia.
Bỏ qua cái đầu gỗ không nói, điểm trọng yếu nhất là – hắn là nam.
Chính mình như thế nào có thể bỏ qua bao nhiều mĩ nhân yêu kiều để đi băng băng thao đuổi một nam nhân?
Lâm Mặc mất một thời gian thích ứng,nhận thức tốt lắm rồi, hắn biết chính mình không còn là Lâm Mặc mà gọi là Mặc Cách.
Là một Huyết Tộc mà lại có cái tên của phương đông.
Lâm Mặc có chút buồn cười.
Kì thật trong đầu vốn kì vọng, có một cái tên tràn ngập khí phách,khói bụi mù trời, mà không phải là cái tên thốt lên có cảm giác yếu đuối thế này — Mặc Cách.
Mà hắn bây giờ hoàn toàn dựa theo vị trí Mặc Cách mà suy nghĩ, lấy cái nhìn của mình mà đánh giá mọi chuyện.
Hắn, Mặc Cách tiểu thiếu gia như thế nào thích đồng tính?!