Ha Tu Ngột kinh ngạc hắn bỏ qua thứ trước mũi mình mà nhìn thẳng Mặc Cách..
Ánh mắt hắn thâm trầm còn sáng hơn ngọn đèn trong đại sảnh.
Đây là món quà đầu tiên Mặc cách tặng hắn.
Ha Tu Ngột nhìn mặc cách đỏ bừng mặt, cảm giác lòng mình ngứa ngáy..
Hắn lần đầu tiên có cảm giác này, không hề chán ghét còn có thích thú, làm cho tâm tình hắn không hiểu vì sao mà tốt lắm, tốt cực kì!
Ha Tu Ngột nhìn khuông mặt Mặc Cách ngày càng hồng đáng yêu như quả táo nhỏ, cười nhẹ mà hỏi ” Cha cho ngươi ra ngoài mua đồ dự yến tiệc cho chính mình? Như thế nào lại mua cho cha?”
Cặp mắt xanh thẫm của hắn bây giờ nhìn rất sâu, sâu sắp thành đen rồi bên trong là hình ảnh của y cùng đèn chùm.
Ánh mắt này rất khó in bóng hình người khác.
Mặc Cách hoảng hốt mà nghĩ
Bây giờ bên trong lại có ta!
Cả, giác này thật thần kì, không mãnh liệt mà kéo dài rất lâu.
” Con nghĩ gì vậy ” Ha Tu Ngột nhìn Mặc Cách mê mang mà hỏi.
Nghe tiếng ha Tu Ngột Mặc Cách mới lấy lại tinh thần.
Ánh mắt hắn dần rõ ràng,Ha Tu Ngột nhìn Mặc cách trừng mắt nhìn, đầu nghiêng sang một bên, nhìn Mặc Cách đáng yêu Ha Tu Ngột quên mất cảm giác tức giận vừa rồi.
Mặc dù bên ngoài quan hệ phụ tử là tình nhân rất bình thường , nhưng nếu không có lí do thì đó cũng khó tha thứ.
Vì vậy, Ha Tu Ngột hơi tỉnh táo lại nhưng ánh mắt rất lạnh mà nhìn Mặc Cách thất thố thêm.
Ta vừa nói cái gì.
Mặc Cách khôi phục thần trí.
Hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện, cùng vị đạo trên môi lưu lại.
Ta khảng định điên rồi.
Khi cúi xuống đã hô Ha Tu Ngột
Điều này sao có thể?
Hắn —
Mặc Cách nhìn vẻ mặt Ha Tu Ngột.
Làm sao bây giờ?
Vì vậy bọn họ như vậy nhìn nhau .
” Ta Không nghĩ bỏ qua việc vừa rồi,Nguyên nhân?”
Ha Tu Ngột mở miệng nói, ngũ khí tức giận.
Cái này thật sự nóng rồi, hắn hé ra khuôn mặt nhỏ ” con cũng không biết..”Lúc bắt đầu thanh âm rát lớn sau đó nói đến một nửa nhìn Ha Tu Ngột thì nhỏ dần, đại khái là bị dọa, đến cuối cùng không nghe rõ luôn.
Mặc Cạch cúi đầu hai tay bắt vào nhau cắn chặt môi dưới đỏ hồng, bộ dáng run rẩy.
Xem lúc hôn ta thì có bao nhiêu dũng khí.Bây giờ lại làm bộ dáng bị bắt nạt.
Ta như vậy có sao?
( Lão đại, vẻ mặt như vậy đáng sợ, cười một cái Mặc Cách sẽ khác a)
Có cái gì đó từ trước mắt thoáng lướt qua, Ha Tu Ngột ngẩng đầu mày nhăn lại.
Mặc Cách khóc, hơn nữa không phát ra tiếng yên lặng mà rơi lệ.
Nước mắt của y như ngọc từng giọt rơi xuống lẫn theo ánh sáng của đèn chùm hoa lệ.
Ha Tu Ngột bỗng nhiên trầm mặc.
Tâm trạng hắn bây giờ không tả được còn có chút thất thố.
Hắn nhìn người đang âm thầm khóc mà suy đoán, y còn nhỏ chỉ muốn biểu đạt chút tình cảm với người thân mà thôi, chỉ là phương pháp không đúng, ta làm như vậy có hơi quá đáng với y không?
Hơn nữa hắn hiểu chuyện như vậy không kiêu căng mà đập bàn đập ghế, yên lặng chịu áp lực.Bất lực mà chịu sự chán ghét của phụ thân.
Ha Tu Ngột đột nhiên muốn ôm y, an ủi y, nói cho y hắn đã không tức giận nữa, sau này muốn hôn cha phải hôn trán, hôn môi là cho người yêu, cô gái sau này hắn yêu.
Ta yêu con nhưng con lại là người thân của ta, cho nên không thể như vậy thân mật …
Ha Tu Ngột suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng không nói gì.
Hắn bình thường chỉ ra lệnh. mở miệng ra đã ra lệnh. Trước kia Tá La bá tước tùng chê cười hắn ” Suốt ngày hé ra bản mặt thốt, sau này dọa con ngươi sợ ” Lúc ấy hắn chỉ cười vỗ vai gã.
Không nghĩ gã nói trúng rồi,hắn không biết làm cha thế nào.
Hắn nhìn Mặc Cách đang thương tâm bình tĩnh mà nói ” Không có lần sau, con đi đi ” Không nói tiếp.
Kì thật hắn đã hết giận nhưng vẫn lạnh lùng mà nói.
Tính tình thối nát của hắn ngoài Tử Tước còn Jessyca hiểu rõ.Người khác đều bị hù, Mặc cách cũng không ngoại lệ.
Mặc Cách liếc mắt nhì Ha Tu Ngột cũng không dám, nếu như gương mắt nhìn sẽ thấy sự tức giận còn có bất đắc dĩ.
Nhưng y không nhìn nên đã bỏ lỡ.
Mặc Cách cúi đầu cứng ngắc đi về phòng mình, thậm chí nước mắt cũng không lau.
Trên đường đụng phải một ít người làm rõ ràng cảm giác được tâm tình sa sút của tiểu chủ nhân, âm thầm nhìn y, Mặc cách không hề biết vẫn chìm trong thế giới của chính mình.
Ha Tu Ngột nhìn Mặc cách biến mất tại cầu thang, không nói gì một mình ngồi tại đại sảnh ánh mắt thâm trầm.
Thị vệ người làm cũng không dám quấy rầy.
Vì vậy đại sảnh an tĩnh cả cây kim rơi cũng nghe thấy!
=================================
Đây không phải chính văn
Tác giả: Ta làm ngươi tức giận nhưng ngươi phải hiểu cho ta đây là động tâm.
Mặc Cách che mặt ta ngay cả tình cảm của mình cò chưa biết sao ngươi lại đi nói với mọi người.
Ha Tu Ngột lạnh lùng mà nói: yêu cũng nói ra rồi.
Tác giả: Vậy ngài cười một cái.
Ha Tu Ngột vẫn lạnh lùng: Ngươi Là ai?
Người nào đó thương tâm rời đi.