- Nhị đệ muốn hỏi tam muội về Thập Toàn Kiếm Pháp phải không?
Bạch Bất Phục thở dài và chậm lại cước trình:
- Khi nghe đại ca gọi đó là Thập Toàn Kiếm Pháp của gia phụ, đệ chưa tin lắm.
Nhưng khi đã tin vì có lời thố lộ của bọn Vô Vi Cung, đệ lại không biết phải mở miệng như thế nào với tam muội.
Chậm chân lại rồi dừng hẳn. Từ Nguyên Hậu bảo:
- Có gì là khó mở miệng? Ngẫm lại kiếm pháp là kiếm pháp của Bạch gia, nhị đệ có hỏi lại cũng là phải lẽ.
- Rất tiếc người truyền thụ cho tam muội lại không phải là gia phụ.
- Cũng phải, nhưng dù sao tam muội cũng đã biết đó là Thập Toàn Kiếm Pháp của Bạch gia.
- Chính vì lẽ đó, đệ mới khó mở miệng.
Từ Nguyên Hậu chợt bảo:
- Thôi được. Ta sẽ quay lại và nói với tam muội vậy.
Bạch Bất Phục vội ngăn lại:
- Không được đâu, đại ca, đệ có cách rồi.
- Cách gì?
- Đệ sẽ chờ khi lão dị nhân khôi phục thần trí vậy.
- Hừ! Vậy thì biết đến khi nào?
- Thành tâm tất có. Chỉ cần đệ tìm được Thôi Oanh Oanh, việc khó đó kể như đã qua được năm phần.
Ngẫm nghĩ một lúc, Từ Nguyên Hậu đành phải tán thành:
- Như vậy cũng được, còn hơn là tạo khó cho tam muội.
Bạch Bất Phục cười gượng:
- Đệ không sợ tạo khó, chỉ sợ tam muội lại hiểu lầm, kết nghĩa với một nữ nhân như tam muội đâu phải là chuyện dễ.
Từ Nguyên Hậu nheo mắt:
- Nhị đệ cũng biết là không dễ à? Này, theo ta, Thôi Oanh Oanh và Đồng Mỹ Hoa không thể nào hơn được tam muội. Nhị đệ có cần ta….
Bạch Bất Phục đỏ mặt xua tay:
- Đại ca không được nói nữa. Tam muội biết được thì đệ không đương nổi đâu.
Từ Nguyên Hậu bật cười:
- Cái gì mà đương không nổi? Không đương nổi tam nương hay ngại tam muội quen thói chủ trì gia đạo. Hạ.ha…ha….
Chàng chưa kịp tỏ bày phản ứng Từ Nguyên Hậu đã lao đi Vừa đi, Từ Nguyên Hậu vừa cười vọng lại:
- Thôi! Ta không xen vào làm gì. Để nhị đệ tự nghĩ cách thu xếp với Nhất Nương Thôi Oanh Oanh trước. Ha…ha…ha… Bạch Bất Phục đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Từ Nguyên Hậu đi xa dần và lắc đầu ngao ngán vì lời châm chọc hữu ý của bang chủ Cái Bang.
Được một lúc, chàng mới quay lưng về phía Từ Nguyên Hậu vừa bỏ đi. Do Thôi Oanh Oanh rất có thể đang ẩn thân tại đỉnh Vu Sơn Thần Nữ Phong, nơi Quỷ Tăng trong Thế Ngoại Tam Quỷ vẫn lưu ngụ, chàng đành phải xuôi nam không như Từ Nguyên Hậu vừa ngược bắc.
Chưa đi được một bước nào, Bạch Bất Phục vội trầm giọng quát khẽ:
- Là ai?
- Hạ.ha…ha….
- Ha…ha…ha….
Phát hiện được hai bóng nhân ảnh, Bạch Bất Phục chưa kịp nghĩ đến bọn Vô Vi Cung vẫn thường đi chung đôi một đã phải kêu thầm:
- Song Lão Tri Thù lại nhìn ta và cười như vậy? Không lẽ họ không xem trọng mệnh lệnh của môn chủ, định động thủ với ta vì chuyện năm xưa?
Aùnh mắt tinh quái của chàng lại loé lên lúc chàng giả vờ kêu:
- Là nhị vị tiền bối? Vậy mà tại hạ cứ ngỡ….
Lão trượng trong Song Lão Tri Thù gằn giọng hỏi:
- Ngươi ngỡ bọn ta với ai, tiểu tử?
Vờ trấn tĩnh, chàng nhún vai:
- Không việc gì đến tiền bối. Nào, nhị vị quang lâm là có gì chỉ giáo tại hạ?
Lão bà thịnh nộ rít lên:
- Ai thèm chỉ giáo ngươi? Hừ! Nơi này không một bóng người, để xem còn có ai ra tay giải nguy cho ngươi không? Đỡ!
Miệng liền tay, tay liền miệng, lão bà chưa dứt lời đã xuất thủ.
Bạch Bất Phục cười nhẹ và ung dung thi triển Độc Bộ Tam Quỷ bộ pháp để tránh chiêu.
Thoạt nhìn qua, lão trượng kia vội hô hoán:
- Tiểu tử lại giỡ trò nữa kìa, lão bà. Hạ thủ nhanh đi kẻo đêm dài lắm mộng.
Biết họ đang nhắc nhau việc dùng độc, Bạch Bất Phục sợ đùa quá sẽ làm họ giận bèn há miệng định kêu.
Nào ngờ, lão bà kia lại quát:
- Tiểu tử! Bọn ta không có từ tâm như môn chủ đâu. Việc Bích Dạ Lôi Khúc đâu dễ gì bọn ta bỏ qua? Xem đây.
Lại là Bạch Vân Độc Vụ. Song lão nói những lời này có vẻ như không phục tam muội làm môn chủ. Hừ! Ta cứ tương mưu kế tựu kế tìm hiểu tâm địa của bọn họ xem sao?
Cùng với ý nghĩ, Bạch Bất Phục vờ ngã lăn ra, chỉ kêu lên một tiếng:
- Sao….
Mỉm cười đắc ý, lão bà bảo lão trượng:
- Đến phần lão đấy. Nhanh lên nào.
Xốc Bạch Bất Phục nằm vắt trên vai, lão trượng vội vã lao đi.
Lão bà hăm hở chạy phía trước dẫn đường.
Hé mở mắt nhìn ra phía trước, chàng thầm đắc ý:
- Quả nhiên song lão không đưa về với sơn môn của họ. Không ngờ song lão lại là hạng phản phúc vô thường, phóng lao phải theo lao, ta phải vạch mặt song lão mới được.
Đi luôn vào một khu rừng, Song Lão Tri Thù tỏ ra thông thuộc khi nhanh chóng đưa chàng đến một ngôi miếu hoang.
Phịch!
Vất chàng xuống nền miếu, lão trượng lên tiếng:
- Lão bà định sao? Dụng văn hay dụng võ đây?
Chàng còn hoang mang chưa hiểu ẩn ý trong câu nói kia, lão bà cười lạnh:
- Dùng văn trước đã. Nếu tiểu tử tỏ ra ương nghạnh hãy dùng đến nhục hình.
Quái lạ! Họ như muốn tra tấn ta thì phải? Tại sao chứ? Tra tấn về việc gì?
Đang nghĩ, Bạch Bất Phục chợt hít phải một mùi hăng hăng. Biết vị lão trượng đang dùng một loại giải dược nhẹ, tạm thời giúp chàng tỉnh lại chứ không hoá giải hoàn toàn vì nếu là giải dược thật sự thì chàng biết đó phải là thuốc hoàn như Đoan Mộc Hạ lần đó đưa cho chàng, chàng hoang mang không biết phải tỉnh lại như thế nào cho giống.
May cho chàng, lão trượng nọ chợt chép miệng kêu lên:
- Chậc! Không ngờ công phu của tiểu tử kém như vậy, hắn vẫn chưa tỉnh.
- Hừ! Tăng thêm giải dược cho hắn đi. Hắn không thoát đâu mà lo.
Do quá nôn nóng, lão trượng kia không tăng giải dược mà nhét vào miệng chàng một hoàn thuốc.
Nuốt qua khỏi cổ chàng vờ kêu lên:
- Ôi chao…! Đau quá!
Vị lão trượng liền dùng chân hất chàng phải ngồi lên:
- Ngươi cũng biết đau à? Vậy thì hay lắm. Nếu ngươi tỏ ra ngoan ngoãn, bọn ta sẽ không làm cho ngươi đau. Ngược lại, hà…hà….
Chàng gượng đứng lên nhưng bị lão trượng dùng tay ấn ngồi trở lại:
- Nghe đây tiểu tử. Có phải Bích Dạ Lôi Khúc đã bị Từ Nguyên Hậu phá hủy không?
Chàng vờ lo sợ:
- Không sai. Chính nhị vị tiền bối đã nghe Từ bang chủ nói ra rồi mà?
- Nhưng ta không tin nên phải hỏi lại ngươi. Chuyện xảy ra như thế nào?
Còn đang chần chừ, Bạch Bất Phục liền nghe lão bà quát:
- Rượu mời không uống ngươi muốn uống rượu phạt sao? Nói!
Bạch Bất Phục không phải là không sợ, mà là sợ thật. Bởi nét mặt của lão bà bây giờ đâu khác gì nét mặt của quỷ dạ xoa.
Chàng đành phải kể lại cho họ nghe toàn bộ diễn biến đã xảy ra, kể cả những lời của nhân vật Cái Bang. Khi đó chàng không hề biết đấy là bang chủ của Cái Bang như bây giờ. Khi quả quyết với chàng đó là kinh văn nguỵ tạo.
Họ không tin nên hỏi gặng:
- Ngươi còn nhớ chút nào những kinh văn trên mảnh lụa không?
Chàng ngơ ngác:
- Để làm gì?
Lão trượng đắc ý:
- Bọn ra chỉ muốn phân biệt đó là kinh văn thật hay kinh văn nguỵ tạo.
- Phân biệt? Làm sao phân biệt được thật hư?
- Hừ! Ngươi thì ta không kể, vì ngươi không biết gì! Nhưng Từ Nguyên Hậu phải là kẻ ngốc mới xem đó là kinh văn nguỵ tạo, bọn ta nghĩ ngược lại. Ha…ha…ha….
Kinh nghi khôn xiết, Bạch Bất Phục rất muốn biết Song Lão Tri Thù dựa vào đâu để phân biệt được chân giả nên vờ thán phục:
- Thật ư, tiền bối?
Như lây sự đắc ý của lão trượng, lão bà ung dung thổ lộ:
- Ta không ngại cho ngươi biết điều này:
công phu Bích Dạ luôn chép trên những mảnh lụa. Vì ta nghe Từ Nguyên Hậu tình cờ nhắc đến Bích Dạ Lôi Khúc và mảnh lụa, điều đó chứng tỏ là kinh văn thật.
Hai mắt bỗng nheo lại, Bạch Bất Phục buột miệng hỏi:
- Không lẽ nhị vị tiền bối đã từng có một trong những mảnh lụa ấy?
Đụng đến vấn đề nghiêm trọng nhất, Song Lão Tri Thù cùng quát nạt chàng:
- Hừ! Ngươi hỏi để làm gì?
- Tiểu tử ngươi xem ra cũng khá tò mò đấy.
Tiếp đó, lão trượng dằn giọng:
- Thế nào? Ngươi nhớ hay không nhớ?
Xoay chuyển ý nghĩ và quyết định, Bạch Bất Phục gật đầu:
- May là tại hạ còn nhớ được chút ít.
Lão trượng thất vọng:
- Chỉ chút ít thôi ư?
Nhưng thái độ của lão bà hoàn toàn ngược lại:
- Nhớ được chút ít vẫn hơn không nhớ. Lão chớ vội thất vọng, cứ chờ tiểu tử như thế nào đã.
Hất hàm nhìn chàng, lão trượng bảo:
- Ngươi nghe lão bà nói gì chứ? Khôn hồn thì đừng làm cho lão bà thất vọng, ngươi không lường được hậu quả đâu. Đọc ra đi.
Tin chắc vào nhận định trước đó, Song Lão Tri Thù ắt phải có trong tay một trong hai loại kinh văn còn lại của Bích Dạ Ngũ Tuyệt Khúc là Tiêu Khúc hoặc Chung Khúc, Bạch Bất Phục sau một lúc vờ nhớ lại bèn đọc cho Song Lão nghe một phần nhỏ của kinh văn Bích Dạ Lôi Khúc. Thái độ của Song Lão Tri Thù càng minh định hơn điều chàng vừa nghĩ. Song Lão nghe như nuốt từng lời của chàng. Và họ hoàn toàn ngẩn người lúc chàng dừng lời sau đó.
Lão trượng kêu:
- Chỉ có bấy nhiêu thôi ư, tiểu tử?
Trước ánh mắt dò hỏi của lão bà, chàng vờ nhăn nhó:
- Biết làm thế nào bây giờ? Tại hạ chỉ đọc qua một lần, nhớ được bấy nhiêu đã là nhiều lắm rồi.
Aùnh mắt của lão bà chợt dịu lại:
- Hắn nói không sai đâu. Nếu là lão, chưa chắc lão đã nhớ dù chỉ là một câu.
Lão trượng sa sầm nét mặt:
- Nhưng chỉ với một đoạn ngắn thế kia đâu giúp được gì cho bọn ta? Chẳng hoá ra bọn ra đã phí công vô ích à?
- Hừ! Ai bảo là phí công, là vô ích? Lão nghe đây….
Trí nhớ của lão bà không ngờ lại khá, lão bà đang lặp lại hầu như là toàn bộ những gì Bạch Bất Phục vừa đọc qua. Lặp lại xong, lão bà bỗng chuyển qua một đoạn kinh văn khác khiến Bạch Bất Phục nghe như khắp người đang nổi gai.
Chưa hết, hơi thở của chàng chừng như hụt hẫng lúc nghe lão bà hỏi lão trượng kia là:
- Theo lão, hai đoạn kinh văn này có phải là bổ sung cho nhau không?
Trầm ngâm để suy nghĩ một lúc khá lâu, lão trượng mới đáp:
- Thoạt nghe ta cũng có cảm nghĩ này. Nhưng suy đi nghĩ lại ta lại có cảm giác như có điều bất ổn.
- Điều gì bất ổn? Lão nói xem nào.
Há miệng định nói, bỗng lão trượng chớp động thân hình.
Lần này Bạch Bất Phục đúng là rồng mắc vũng cạn. Chàng phần thì mải ngẫm nghĩ về đoạn kinh văn do lão bà vừa đọc ra, phần thì háo hức chờ nghe lập luận của lão trượng nên khi hai mắt nhìn hoa lên thì bóng nhân ảnh của lão trượng đã xuất hiện ngay trước mặt.
Kêu không được, mà dù có kêu cũng vô ích, Bạch Bất Phục chỉ kịp vận khí bảo hộ kinh mạch thì ngón tay trỏ của lão trượng đã chạm vào Thùy Huyệt của chàng.
Người thì mới kịp vận khí…. Kẻ thì quyết tâm chế ngự, sau cái điểm của lão trượng bất giác Bạch Bất Phục ngã người về phía trước, nằm úp mặt xuống nền miếu.
Với một chút nhận thức lơ mơ còn lại, Bạch Bất Phục cố duy trì ý nghĩ. Sao ta lại thiếu cảnh giác như thế nào? May mà lão chỉ điểm vào Thùy Huyệt, đúng vào lúc chân nguyên của ta vừa dâng lên hoá giải bớt tý lực. Nếu lão sanh tâm điểm vào Tử Huyệt của ta, hà…. Ta có chết cũng là đáng.
Lúc đó, lão bà bật hỏi:
- Lão làm gì vậy?
Lão trượng đáp:
- Lão bà không thấy ánh mắt háo hức của tiểu tử sao? Tai vách mạch rừng, việc chúng ta có trong tay Bích Dạ Chung Khúc tuyệt đối không để lộ ra ngoài.
- Ừm…! Vậy sao lão không giết hắn cho xong?
- Đâu dễ vậy, lão bà? Tiểu tử vẫn còn chút giá trị đấy.
- Giá trị gì?
- Hừ! Ta không tin tiểu tử chỉ nhớ có bấy nhiêu. Chắc chắn hắn cố tình giữ lại toàn bộ kinh văn Bích Dạ Lôi Khúc.
- Xì…! Bảo hắn có thể nhớ thêm một phần nhỏ nữa thì còn khả dĩ. Đọc qua có một lần, đến ta cũng không thể nhớ được toàn bộ nữa là hắn.
Bạch Bất Phục nhờ kịp thời đưa chân khí lên bảo hộ kinh mạch nên càng lúc Thuỵ Huyệt vừa bị điểm càng được giải toả.
Lúc này, tuy chàng chưa thể động đậy được nhưng ý nghĩ của chàng càng lúc càng sáng suốt. Chàng thầm thừa nhận lời quả quyết của lão bà:
mụ nói không sai nói ta đâu thể nhớ hết chỉ sau một lần đọc? Có chăng là nhờ vào kinh văn Bích Dạ Sáo Khúc ta đã làu thông, ta không còn là nhớ kinh văn Bích Dạ Lôi Khúc nữa, thật sự là do ta hiểu nên ta mới dễ khắc cốt ghi tâm mà thôi. Chính lão bà cũng nhờ điều này nên lặp lại phần ta đã đọc mà không hề sai sót.
Bạch Bất Phục ngừng ngay điều đang suy nghĩ, do Song Lão Tri Thù đang thi nhau so sánh sự giống nhau hoặc điểm khác biệt giữa Lôi Khúc và Chung Khúc Bích Dạ kinh văn. Không những thế lập luận của Song Lão càng lúc càng tỏ ra mâu thuẫn. Do đó, họ phải viện dẫn từng đoạn kinh văn trong Bích Dạ Chung Khúc để minh chứng cho lập luận của họ.
Tựu trung, Song Lão càng lập luận càng viện dẫn nhiều đoạn kinh văn. Và có thể nói, hầu như họ đã tự bộc bạch toàn bộ kinh văn Bích Dạ Chung Khúc. Họ dám nói ra vì họ tin rằng tại đây chỉ có họ hiện diện. Ngoài ra, nếu không kể Bạch Bất Phục đã bị khống chế Thụy Huyệt, không hề của một đệ tam nhân nào khác khiến họ phải gìn giữ điều mà bấy lâu nay họ luôn giấu kín.
Bảo Bạch Bất Phục cố ý lén nghe thì không đúng nhưng nếu cho chàng hoàn toàn vô tâm cũng không đúng hẳn.
Bạch Bất Phục chỉ muốn dò xét để biết họ có hay không có Bích Dạ công phu mà thôi. Và là ngẫu nhiên khi chàng bị lão trượng bất ngờ khống chế Thụy Huyệt.
Rất tiếc, lực đạo của lão trượng tuy đủ uy lực nhưng do Bạch Bất Phục kịp vận khí phòng bị nên chàng hãy còn phần nào tỉnh táo.
Và khi toàn bộ kinh văn Bích Dạ Chung Khúc đã lọt vào tai, Bạch Bất Phục lúc bấy giờ mới có thể hành động theo ý muốn.
Thụy Huyệt bị khống chế đã được hoá giải hoàn toàn, Bạch Bất Phục định ngồi bật dậy. Nhưng tiếng than vãn của lão bà làm chàng thay đổi ý định:
- Xem ra lời của lão là đúng, chúng ta đã phí công vô ích. Oâi chao. Biết đến bao giờ chúng ta mới có đủ năng lực để đi khắp song hồ và truy tìm tông tích của môn chủ đây?
Lão trượng kia cũng than:
- Xem ra việc chúng ta cố tình che giấu, không cho Đoan Mộc Hạ biết việc chúng ta tìm được Bích Dạ Chung Khúc trong những di vật do môn chủ để lại kể như vô nghĩa.
Hà…! Giữa Bích Dạ Cung và Bạch Y công tử, kẻ nào mới chính là thù nhân của chúng ta?
- Hừ? Chiến thư thì do Bạch Y công tử phóng hạ, công phu của Bích Dạ Cung lại rơi vào tay môn chủ, xem ra cả hai đều là thù nhân của chúng ta. Chúng đã cấu kết để hãm hại môn chủ. Bằng không với Kim Dung chân kinh tuyệt học và độc môn của bổn môn, môn chủ đâu dễ bị hãm hại?
Lão trượng chợt đổi giọng:
- Lão bà xem Đoan Mộc Hạ là người như thế nào?
- Lão muốn hỏi Đoan Mộc Hạ có xứng là môn chủ của bổn môn không à?
- Ừ! Ta muốn nghe ý của lão bà.
- Sao lão không tỏ bày trước?
- Ta… ta chỉ sợ lão bà không tán đồng với ý của ta.
- Hừ! Lão chưa nói làm sao biết ta tán đồng hay không?
- Ừm…! Thôi được, lão bà muốn thì ta nói. E…hèm! Theo ta, Đoan Mộc Hạ có phần được bang chủ Cái Bang xem trọng….
- Ý lão muốn nói Đoan Mộc Hạ đáng là môn chủ chứ gì?
- Ta… ta không biết nữa ý của lão bà ra sao?
- Hừ! Lão chỉ biết ấp a ấp úng như thế thôi sao? Ta cho lão biết, đã lâu rồi ta không phục lão duy ở điểm này. Đại trượng phu phải quang minh lỗi lạc. Điều gì cho là đúng cứ thực hiện, bất chấp thị phi, phàm là điều không đúng thì khẳng khái chối từ, dù đao kề cổ cũng không thay đổi, lão hiểu chưa?
- Uý! Ta đang chờ nghe ý của lão bà chứ đâu phải để nghe lão bà giáo huấn?
- Hừ! Có là giáo huấn cũng không quá đáng, phàm trung ngôn nghịch nhĩ mà.
Lão muốn biết ý của ta chứ gì? Vậy nghe đây:
Đoan Mộc Hạ niên kỷ kém, bản lãnh không cao, theo ta….
- Lão bà không tán đồng Đoan Mộc Hạ làm môn chủ?
- Xì…! Ta đã nói xong đâu. Nghe đây, theo ta, dẫu sao Đoan Mộc Hạ cũng có chút tâm cơ, biết cách phục chúng. Từ khi Đoan Mộc Hạ nắm giữ cương vị môn chủ, một điều sai cũng chưa từng. Uy danh của bổn môn đến Cái Bang là đại bang cũng phải nể phục. Bằng không đâu dễ gì Từ Nguyên Hậu cam chịu thế hạ phong mặc chúng ta đã làm nhiều chuyện tày trời nhưng không dám động đến chúng ta dù chỉ là một sợi lông chân?
- Nghĩa là lão bà tán đồng?
- Tán đồng thì sao? Lão không hài lòng à?
- Ha…ha…ha…! Lão bà hỏi lạ. Có khi nào Song Lão Tri Thù hành động trái ngược nhau bao giờ? Ha…ha…ha…!
Lão bà cũng bật cười:
- Ha…ha…ha…!
Họ cười nghiêng cười ngả do bất ngờ nhận ra họ đang đồng tình với nhau.
Do phải cười nghiêng ngả họ không thể nhận ra Bạch Bất Phục đã mất biệt.
Họ ngưng cười và tái mặt dần.
Họ cùng nhìn thấy hàng chữ do Bạch Bất Phục trước khi bỏ đi đã lưu lại:
“Nghĩ tình Song Lão đã hồi tâm chuyển ý, xem Đoan Mộc Hạ là môn chủ, mỗ bỏ qua chuyện hôm nay.
Hãy kịp hồi sơn và chuyển lời đến môn chủ:
ân tình này mỗ luôn tạc dạ.
Cung chủ Bích Dạ Cung bút.” Qua lúc tái mặt, Song Lão bỗng đỏ bừng nét mặt vì quá thịnh nộ:
- Hóa ra tiểu tử là cung chủ Bích Dạ Cung? Bọn ta phải mau hồi sơn mới được.