“Mình cứ tiếp tục như thế này nhé.”
Cái giọng trầm trầm, khàn khàn của anh thầm thì bên tai. Tôi yêu giọng nói đó của anh những lúc anh hạ thấp giọng hơn bình thường. Anh thở gấp hơn.
“Má em ửng lên rồi kìa.”
Tôi mím môi sát lại làm ra vẻ vẫn đang thưởng thức vị ngọt còn đọng lại từ đôi môi anh. Tôi nhấc đôi giầy ra khỏi giầy anh. Đó là một mẹo nhỏ.
“Anh thực sự hôn rất giỏi.”
“Em cũng vậy mà.”
Chúng tôi bước đi theo con đường từ nhà ra đường cái. Con đường có chiều rộng chừng bốn mét này khá lâu rồi không được dọn dẹp.
“Lúc nãy em đã nghĩ về Ian.”
Tôi vừa nói vừa di di chiếc liếp giầy.
“Ồ hay nhỉ. Đó chính xác là điều anh muốn nghe đấy.”
“Không, không. Lúc đó em nghĩ rằng anh ấy sẽ rất buồn về điều này.”
“Chà, thật tội nghiệp Ông Vua hồi hương.”
Anh chọc tôi và hích hông vào người tôi. Tôi cũng đánh hông lại.
Tiếng chim đại bàng kêu ré lên. Vậy mà tôi vẫn chẳng thấy có bất cứ dấu hiệu bất thường nào. Nick cũng vậy. Có cái gì đó rơi xuống chụp lên đầu chúng tôi. Nick rú lên với giọng phát ra từ yết hầu của một con thú. Tôi cảm thấy sợ điều đó hơn bất cứ nỗi sợ hãi nào của mình. Nhưng tôi không thể bắt anh không la hét. Vì thế tôi tấn công loạn xạ lên bất cứ thứ gì trên đầu tôi. Tôi giật mạnh cái vật thể đó. Nhưng những ngón tay của tôi lại bị cái thòng lọng bằng kim loại siết chặt lại. Đó là một cái lưới! Ai đó đã ném cái lưới vào chúng tôi.
Nick nắm chặt lấy tôi, vẫn tiếp tục hét lớn. Mắt anh đã chuyển màu, trán nhăn lại.
“Nick?”
Tôi kêu tên anh một cách chậm rãi. Tôi cố gắng quên đi nỗi sợ hãi, tự nhủ rằng mọi thứ rồi sẽ ổn cả.
“Yêu tinh!”
Nick cố gắng vừa nói vừa đẩy cái lưới khỏi người chúng tôi.
“Cái lưới làm bằng bạc.”
“Bạc ư?”
Nick lắc đầu. Cả người anh rung lên trong khi anh vẫn cố gắng kiềm chế.
“Nick!” Tôi kêu anh trong sợ hãi. Những bàn tay lôi tôi xa anh. Bọn chúng ở đằng sau lưng khiến tôi không thể nhìn thấy gì. Tay chúng cứng như thép nắm chặt lấy tôi một cách đầy hăm dọa.
Tôi oằn người cố thoát ra. “Bỏ tôi ra!”
Chúng càng siết chặt tôi hơn như thể muốn nghiền vỡ xương mắt cá chân tôi. Tôi giật mạnh cái lưới để cố thoát ra. Chúng đẩy tôi ngã sóng xoài trên tuyết. Trong lúc hoảng loạn tôi đánh rơi chiếc liếp đi tuyết và bây giờ thì đập đầu mình vào nó. Tôi chộp lấy cái liếp và ném mạnh về phía sau.
Đúng như mong muốn, tôi nghe thấy có tiếng nó đập vào da thịt, nhưng những bàn tay vẫn không chịu buông tha tôi.
Rõ ràng là tôi không còn là người yêu hòa bình nữa.
Tay tôi gắng nắm chặt lấy cái lưới. Nhưng tôi bị lôi đi quá nhanh, bị kéo lê trong cơn mưa tuyết. Mọi thứ trở nên trắng xóa, bay lượn và đau đớn.
“Nick!”
Tôi cào móng tay lên nền tuyết, cố gắng giảm tốc độ chậm lại. Nhưng chẳng có gì để bám vào. Tôi chỉ biết đạp mạnh ra sau. Những cánh tay vẫn nắm chặt lấy mắt cá chân tôi. Tôi vặn người quay lại và nhìn thấy lưng bọn chúng. Chúng mặc áo chùm đầu, đội mũ trông như người bình thường nhưng di chuyển thì nhanh hơn. Tôi ngoái mặt lại một lần nữa và chỉ kịp nhìn thấy Nick đang gào rú trong cái lưới. Chúa ơi, anh đã biến thành sói.
“Nick!” Tôi gọi anh nhưng tuyết cứ chui vào miệng tôi. Hơi lạnh thấm vào miệng rồi chạy lên óc. Tôi ho một tiếng rồi cố hét tên anh lần nữa. “Nick!”
Anh cố gượng dậy, đứng vững bằng cả bốn chân, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đầy thống khổ và tuyệt vọng. Tim tôi nhói đau khi nhìn thấy anh. Tôi phải làm gì đó để cứu anh. Tôi phải thoát khỏi chỗ này.
Tôi đạp ra sau thêm mấy lần nữa và hét lên. “Buông tôi ra!”
Cảm giác đau đớn như một viên đạn bắn xuyên qua đầu tôi. Mắt hoa lên. Những tiếng trầm đục vang lên trong đầu. Mọi thứ từ trắng bỗng tối sầm lại trước mặt và tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi lịm đi.