Tần Đại Bằng thật sự suy sụp tới cực điểm, mang theo theo rượu đỏ Tô Hiểu Dị tặng, đi thang máy lên phòng của mình, vợ chồng mới cưới ở sát vách ăn mặc cực kỳ sang trọng, đi qua chào hỏi, nói phải đi dự party.
Đáng giận, chẳng lẽ cả thiên hạ chỉ có Tần Đại Bằng hắn phải cô đơn trải qua đêm nay sao?
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi ngoài quán Đại Đồng, hắn sống chết cầu xin, kết quả tên ngốc Tiểu Trình lại chỉ đứng ngẩn người, hồi lâu mới nói một câu.
Cậu nói: “… Tôi phải đi gặp Tiểu Thiên…”
Hắn tận tình khuyên bảo như vậy, Tiểu Trình vẫn không nghe vào? Tần Đại Bằng hắn thương cậu, thích cậu, còn cam đoan không khi dễ cậu, thậm chí có thể nuôi cậu, kết quả đổi lấy cái gì?
Vẫn vậy, cái gì cũng không nói, chạy tới bên cô gái kia.
Hảo, uống rượu, an ủi mình thất tình, chất lỏng đỏ au, nghe mùi hương ngọt ngào, nhưng vào miệng trượt xuống yết hầu, lại thấy vị cồn chua xót, mùi vị thật giống vị thất tình.
Tên ngốc Tiểu Trình! Uống một chén mắng một câu, tức chết rồi, Tiểu Trình thật sự là đầu đá, có Tần Đại Bằng hắn làm bạn trai không tốt sao? Ồn ào cùng cậu, chơi cùng cậu, cái gì cũng dạy cậu, bài học, hay kỹ sảo hoan ái trên giường, sẽ không cố ý niết mặt cậu, kéo tóc cậu, cười nhạo quần áo của cậu…
Trình Mặc Sĩ cậu thật sự không biết tôi thực thích cậu sao?
Đúng, đúng vậy, lúc trước lơ là sơ suất, không đoán được tiểu quỷ đó lại trộm được tâm mình, còn ngây ngốc theo đuổi kẻ khác làm mình mất hết hứng thú với đàn bà, mãi cho đến khi thực sự chạm tới thân thể tên nhân viên ngốc, mới phát hiện, điều tốt đẹp nhất vôn luôn ở bên người.
Đã muộn một bước, Tiểu Trình đã bị nữ sinh kia bắt cóc.
Biết vậy chẳng làm a, nhưng vậy thì đã sao? Yêu đương vốn là chuyện anh tình tôi nguyện, đã yêu, dù tương lai khó khăn tới đâu, hắn cũng tin tưởng có thể đối mặt, đáng tiếc không có đổi phương, phim tình thiếu một diễn viên sao có thể diễn?
Nhân sinh vô vọng…
Trong phòng chỉ có một cái cửa sổ lớn, đối diện là quảng trường rộng lớn, lúc này truyền đến bang bang vài tiếng, hấp dẫn ánh mắt của hắn, pháo hoa bay lên sáng rực bầu trời Đài Bắc, rực rỡ tươi đẹp.
“Giáng sinh chết tiệt!” Lại một chén rượu, mẹ nó chứ: “Lão tử thất tình, các ngươi chúc mừng cái khỉ gì? Ta cả đời không cần lễ Giáng Sinh, ta ghét ngày lễ tây!”
Pháo hoa tiếp tục thắp sáng bầu trời, tựa hồ không ai nghe thấy lời cầu nguyện của Tần Đại Bằng.
Cốc cốc, có người gõ cửa, tâm Tần Đại Bằng nhảy dựng, liệu có phải Tiểu Trình đến? May mắn uống rượu không nhiều, ba phần say ngà ngà mà thôi, còn có lý trí ra mở cửa, vội vàng ba bước cũng chỉ cần hai bước đi ra.
“Tần tiên sinh, giáo hội chúc ngài vạn sự tốt lành!” Bảy tám đứa trẻ mặc áo dài màu trắng, trên đầu đội vòng thánh rực rỡ, được Chung tiểu thư dắt tới, tươi cười chân thành.
Cái quỷ gì đây? Có biết Tần Đại Bằng hắn đã ngây người đến Jesus là ai cũng quên? Đối mặt với đám tiểu quỷ ngây thơ chạy quanh mình vui sướng ca hát, hắn bi thương đến sắp khóc.
“Tần tiên sinh, anh vui đến phát khóc phải không? Chúa đã ở trong lòng anh, đừng quên thỉnh thoảng đến thăm giáo hội, tôi sẽ chỉ cho anh…” Chung tiểu thư nắm chắc cơ hội truyền giáo.
“Không phải, tôi thất tình, tôi hiện tại không cần Chúa, tôi chỉ cần Tiểu Trình, ô ô ô…” Đàn ông gần ba mươi ngồi trước cửa phòng oa oa khóc lớn.
Chung tiểu thư mỗi lần gặp hắn đều tới chào hỏi, trăm phương ngàn kế mời mình tới giáo đường, may mắn Tần Đại Bằng hắn cơ linh, luôn cợt nhả tránh thoát, lúc này bị cô nàng bắt được đuôi, đại khái lại dùng ba tấc lưỡi khuyên mình tới giáo đường cầu nguyện đi?
Hảo phiền, giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại tinh thần phấn chấn đi làm, Giáng Sinh ai hạnh phúc mặc ai, không liên quan tới hắn.
Trước hết phải đẩy Chung tiểu thư nhiệt huyết đầy mình này đi đã.
“Chung…” Ngước đầu, người đứng trước cửa lại…
“Trung?” Tiểu Trình nghiêng đầu, có chút thẹn thùng lại có chút tò mò, Tần Đại Bằng nói cái gì?
“Cuối cùng, rốt cục đợi được cậu, tên ngốc Tiểu Trình!” May mắn cồn chưa đốt cháy đầu Tần Đại Bằng hắn, bất quá, nhìn Tiểu Trình ngại ngùng cười đứng trước cửa, hắn vẫn nghĩ là ảo giác, nằm mơ.
“Cái kia…” Tiểu Trình vặn vẹo hộp giấy trong tay, cúi đầu nói: “… Tôi không có tiền, chỉ có thể mua cái bánh ngọt tới…”
“Cậu…” Tình thế phát triển thực quỷ dị: “Bánh ngọt?”
Đầu thấp hơn, Tiểu Trình nhu nhu ấp úng nói: “… Không mời tôi vào a… Lời anh nói hôm nay… Đều không tính gì hết sao?”
“Lời hôm nay tôi nói?”
“Thì… Cái kia… Anh nói anh yêu tôi… Thì ra là gạt tôi, ai da, tôi lỗ lớn…” Tiểu Trình hạ bả vai, phờ phạc muốn thối lui.
Sao có thể để người ta đi? Tần Đại Bằng một tay kéo người trở lại, nhanh chóng đóng cửa phòng, khóa lại, còn quay người cản trước cửa, khiến Tiểu Trình có chắp cánh cũng không thể bay.
“… Tại sao tới?” Bắt lấy bả vai Tiểu Trình, hỏi: “Không phải chọn Tiểu Thiên?”
“Tôi không chọn cô ấy a, tôi chỉ nói phải đi gặp… Bởi vì đã hẹn, không thể nói bỏ là bỏ, vậy là không lễ phép… Hơn nữa…” Nói tới đây đỏ mặt.
“Hơn nữa cái gì?” Ép hỏi.
“… Tôi nói với Tiểu Thiên… Cái kia… Tuy rằng có người thực thích khi dễ tôi, nhưng… Tôi giống như… Thích người kia…”
Tần Đại Bằng lúc này nghe như thánh ca đám tiểu thiên sứ vừa hát văng vẳng bên tai, giống như thanh âm từ thiên đường.
“Thối Đại Bằng làm sao vậy?” Thấy mặt đối phương đột nhiên co giật, Tiểu Trình lo lắng hỏi.
Thu hồi biểu tình ngu ngốc, Tần Đại Bằng cố gắng kìm lại tâm tình mừng rỡ như điên, thúc giục hỏi: “Kế tiếp thì sao, nói tiếp.”
“Ân…” Lắc đầu.
“Không nói, tôi sẽ hôn cậu đến thiên hoàn địa chuyển, cái gì cũng không cần nói.” Ở bên tai uy hiếp.
“Cũng không có gì, tôi tặng quà cho cô ấy, cám ơn cô ấy giúp tôi đọc sách, sau đó… Cô ấy khóc… Cô ấy nói…” Mặt đỏ như quả cà chua: “Tiểu Thiên nói tôi là mối tình đầu của cô ấy, cô ấy từ hồi đó đã… Cô ấy nghĩ rằng mối tình đầu có thể đâm hoa kết trái… Đáng tiếc…”
Nhớ lại lúc ấy, thấy Tiểu Thiên nước mắt tuôn rơi, cậu liền luống cuống, cũng không biết phải an ủi cô ấy thế nào, chỉ biết ngồi bên, đợi cảm xúc cô bình ổn, liền phóng xe đạp đưa người về nhà.
Sau xe, cảm giác Tiểu Thiên ôm chặt lấy eo mình, đây là cảnh tượng cậu đã mơ biết bao lần, chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, đành phải…
Cậu biết lựa chọn của cậu có thể khiến tương lai nổi lên sóng gió, nhưng yêu đương không thuận theo lý trí, một giây không để ý liền trao tâm cho người, hơn nữa ngay cả thời gian phát hiện còn không kịp, nói gì đến ngăn cản.
Hiện giờ, dù có nói tiếng xin lỗi với Tiểu Thiên, cũng chỉ là dư thừa.
Tần Đại Bằng gắt gao ôm lấy cậu: “Nói tất cả, em là của anh, anh còn tưởng rằng bị trễ là anh, thì ra cô ta còn trễ hơn…”
“Có ý gì?” Không hiểu lắm ngụ ý của đối phương, Tiểu Trình ngửa đầu hỏi.
“Em không cần biết, tóm lại em đã đến rồi, chủ nhật cùng anh tới giáo đường nghe giảng đạo.” Tần Đại Bằng tươi cười rạng rỡ, cao hứng nói.
“Giáo đường? Thối Đại Bằng từ bao giờ bắt đầu tín đạo?” Tiểu Trình càng mơ hồ.
“Từ một khắc nhìn thấy em, anh đã biết Chúa đã chiếu cố tới anh.” Hắn nghiêm chỉnh nói: “Tin vào Chúa, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”
Tiểu Trình bật cười, lại hỏi: “Không bằng cùng nhau ăn bánh ngọt?”
“Mua bánh ngọt làm gì? Biết rõ anh chỉ muốn ăn em.” Dùng biểu tình thực nghiêm túc nói lời của đại sắc lang.
Ho khan vài tiếng, Tiểu Trình đẩy hắn: “Ngồi xuống trước được không? Tôi phóng xe đạp, chân mỏi quá.”
Đại sắc lang cười toe tóe, hiện tại lời Tiểu Trình, với hắn đều trở thành thánh chỉ, người ta nói muốn ngồi, hắn lập tức kéo người ta sô pha mềm mại độc nhất trong phòng, còn ân cần mở tủ lạnh, tìm đồ uống tới, lăng xăng đến cực điểm.
Tiểu Trình thấy chai rượu còn một nửa trên bàn, nhíu mày: “Anh uống rượu sao? Oa, đây không phải rượu đỏ Pháp Đại Đồng ca để dành, nói đêm nay muốn cùng Tiểu Dị ca hưởng dụng… Anh trộm?”
“Anh nào dám trộm đồ của Đại Đồng ca? Cũng không phải ngại mạng dài… Tiểu Dị thấy anh thất tình, đặc biệt tặng anh rượu giải sầu.” Nói tới đây cười càng thêm thoải mái: “Ha ha, anh không thất tình, anh thật sự không thất tình, Tiểu Dị mới thật sự lỗ nặng!”
“Tiểu Dị ca đã biết? Vậy Đại Đồng ca… Này, ngày mai đi làm nhất định sẽ bị giễu cợt chết!” Đô đô khí.
“Mặc họ! Chúng ta hảo là tốt rồi…” Thấy Tiểu Trình định lấy bánh ngọt ra, cản cậu lại: “Đừng lấy ra, anh hiện tại ăn không vô, chỉ muốn ăn em.”
Nói chưa xong tay đã hành động, ôm chặt lấy người trên ghế, triền chuyển hôn xuống, Tiểu Trình cũng không tiếp tục dè dặt, lớn mật nghênh đón, hai người hôn hôn, thân thể động tình, Tần Đại Bằng bắt đầu thay đổi chủ ý, muốn lập tức lột sạch mọi rào cản, kéo người lên giường.
“Đợi, từ từ…” Tiểu Trình khẩn cấp che lại người: “Đại Bằng ca, anh không quên những gì anh đã nói trước quán Đại Đông chứ?”
“Anh, ngô, nói gì?” Sắc dục huân tâm chỉ lo cắn gặm thân thể đối phương.
“Anh nói sau khi không bao giờ … khi dễ em, đến lượt em khi dễ anh, còn nói em muốn khi dễ thế nào cũng được, anh nhận hết.” Tiểu Trình cố gắng thuật lại lời Tần Đại Bằng đã nói mấy giờ trước.
“Không, anh sẽ không bao giờ nuốt lời, ngược lại, em chọn anh, không cho phép hối hận.” Tần Đại Bằng tranh thủ nói rõ quyền lợi, sau này có cãi nhau cũng có bằng chứng đối chiếu.
Tiểu Trình có chút khó xử: “Em sẽ không hối hận, nhưng… Nếu gia đình em và gia đình anh… Bọn họ… Em không biết có thể chịu được hay không… chúng ta…”
Không hôn, ngược lại kéo người vào lòng, Tần Đại Bằng tràn đầy tự tin nói: “Chúng ta sẽ qua được, nghe tên liền biết, anh là Đại Bằng, em là Trình Mặc Sĩ, chúng ta nhất định có thể nhất phi trùng thiên, bay xa vạn dặm, ai cũng không cản nổi.”
“Di, phải rồi, tên chúng ta thực hợp, xem ra là dấu hiệu tốt.” Tiểu Trình nhoẻn cười.
“Được rồi, đừng nói về tên nữa, lên giường đi… Anh phát hiện chúng ta đang lãng phí rất nhiều thời gian không thể câu thông, hại anh vừa rồi còn uống rượu giải sầu, làm chết rất nhiều tế bào não, em biết không?” Nói không khi dễ Tiểu Trình, nhưng Tần Đại Bằng bản tính khó đổi, lại bắt đầu cưỡng chế.
“Cái gì mà không câu thông? Lần trước anh khai thông em rất đau… Giờ để em tới đi?” Tiểu Trình cũng học tinh.
“Không được, kinh nghiệm của em căn bản không đến hai mươi bốn giờ, anh giúp em tích luỹ, chờ tích luỹ tới trình độ nhất định sẽ cho em làm thầy.” Lừa người.
“Hừ, còn nói không khi dễ, đây không phải khi dễ thì là cái gì? Em về nhà… Bây giờ về đi cầu Tiểu Thiên, biết đâu còn cơ hội…” Tiểu Trình cũng học uy hiếp dụ dỗ.
“Không cho phép!” Tần Đại Bằng nổi nóng, nhanh chóng ấn người lên giường, một bên cởi quần áo đối phương một bên bồi tội: “Không khi dễ không khi dễ… Hôm nay anh từ từ, làm chậm cả đêm, sẽ không để em đau đớn…”
Thấy Tần Đại Bằng thành tâm thành ý, Tiểu Trình thụ khí cả năm đều tiêu tan, quên đi, thuận ý hắn đi, từ khi bắt đầu, cậu đã định nằm trong tay Tần Đại Bằng, trốn không thoát.
Hơn nữa, đêm xuân ngắn ngủi, đối với hai người vừa thổ lộ chân tình, không thể tiếp tục lãng phí.
.