Sáng sớm, trong phòng Tần Đại Bằng đã ầm ĩ.
“Aaa, Đại Bằng ca sao anh không gọi tôi? Tôi là con trai, lại nửa đêm không về nhà a!”
“Cũng vì là con trai, qua đêm ở đây có làm sao? Tôi đã nói với ba cậu, ông ấy cũng không có ý kiến, cậu lại càu nhàu một đống!” Tần Đại Bằng mắng.
“Không phải, hai người chúng ta chen chúc trên một cái giường, sợ anh không quen… Tôi dù sao cùng đệ đệ muội muội chen chúc quen rồi, anh lại… Ai da, tôi thật xin lỗi.” Tiểu Trình vò đầu gãi tai nói.
“Có gì không quen? Nhàm chán! Tôi đi làm trước, cậu định về nhà trước hay trực tiếp tới chỗ Đại Đồng ca, tùy!” Tần Đại Bằng quẳng lại một cậu, thấy sắp đến giờ làm, lao vội ra cửa.
Một trận gió qua, tiểu Trình muốn ngăn cũng ngăn không được, quên đi.
Giúp hắn dọn giường, nói thật, ngủ dậy có chút đau lưng, Tần Đại Bằng thiệt là, người thì cao to vậy, mua giường đôi ngủ không phải thoải mái hơn sao? Buổi sáng tỉnh lại, phát hiện hai người dựa sát vào nhau, mình thì dựa vào sát tường, hoàn hảo, đối phương ngủ phía ngoài, miễn cưỡng nằm sát mép giường, chỉ thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Cho nên cậu mới cảm thấy có lỗi với Tần Đại Bằng.
Đại Đồng ca không mở cửa sớm vậy, Tiểu Trình quyết định về nhà trước. Tối qua không tắm rửa liền ngủ, cho nên thuận tiện rửa mặt, mới chạy tới chỗ Đại Đồng.
Tiếp một tuần, cậu cùng Tần Đại Bằng cơ hồ không gặp mặt, sau khi hết việc thì tới thư viện, cùng Tiểu Thiên đọc sách, Tần Đại Bằng thì nghe nói cùng Trầm đại mỹ nhân hẹn hò, tan tầm liền đi chơi, cũng không còn tới quán Đại Đồng la cà nữa.
Bất quá, mỗi ngày Tô Hiểu Dị vẫn sẽ về quán, cười dài đưa cho tiểu thân ái mấy bài kiểm tra hoặc sách tham khảo.
“Đại Bằng nói, dù hắn không tự mình giám sát, cậu cũng không được lười nhác, toàn bộ đều phải làm một lần để hắn kiểm tra, thưởng thiện phạt ác nga!” Tô Hiểu Dị vui vẻ như đang coi hài.
Trùng vai, bất quá Tiểu Trình vẫn cam tâm tình nguyện làm kiểm tra, người quen biết đều cổ vũ cậu học hành, hơn nữa còn có Tiểu Thiên…, cho dù đi làm mệt thế nào, cậu vẫn cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ.
Bất quá, cậu cũng rất quan tâm tình hình Tần Đại Bằng.
“Tiểu Dị ca…” Chờ cơm nước xong, cậu hỏi Tô Hiểu Dị: “Anh nói Đại Bằng ca cùng mỹ nữ quen nhau… Anh ta thực thích Trầm tiểu thư kia sao?”
Tô Hiểu Dị ngửa đầu ngẫm lại: “Ân… Hẳn là vậy, vì trong công ti còn có rất nhiều kẻ cạnh tranh, cho nên Đại Bằng thực cố gắng, phải biết rằng, tình yêu là loại đánh trước thắng trước… Đại Đồng ca, anh nói có đúng hay không?”
Tần Đại Đồng đứng sau quầy gật gật đầu, nhớ lại trước khi thành tình nhân của Tô Hiểu Dị, nhịn không được mỉm cười, sau đó nhìn nhau say đắm.
Chán ghét, hai người này lại…, Tiểu Trình nổi da gà, chịu phận bất hạnh chạy vào bếp rửa chén đũa.
Lại nghic, tình yêu là đánh trước thắng trước? Vậy Tiểu Thiên xinh đẹp động lòng người như vậy, người theo đuổi không thể chỉ có mình, trong đại học hẳn là cũng có rất nhiều người có tình ý với cô ấy đi? Nhưng vì sao cô ấy lại đáp ứng mỗi tối hẹn với mình?
Không, cũng không tính là hẹn hò, chỉ có thể nói là hẹn cùng đọc sách, cô ấy viết báo cáo, tra tư liệu, mình thì ôn thi, có lẽ, Tiểu Thiên cũng chỉ cảm thấy thuận tiện, hoặc có người cùng đọc sách, cũng đỡ buồn…
Hay mình thật sự có cơ hội, có thể cùng Tiểu Thiên một chỗ? Như vậy có phải cũng nên đánh trước thắng trước, miễn cho hoa nhi xinh đẹp bị người khác cướp đi?
Ân, cảm giác do dự, cũng không biết vì cái gì.
Thứ bảy, khoảng mười một giờ sáng, Tô Hiểu Dị lại kéo một thân mỏi mệt xuống lầu, nói muốn tới siêu thị đối diện mua đồ ăn cho bữa trưa, Đại Đồng ca hỏi: “Có mệt quá không? Anh đi cùng em…”
Tiểu Trình một bên cười trộm, xem ra tối qua ông chủ lại phát uy, mỗi lần đến trước ngày nghỉ, Tô Hiểu Dị cùng Đại Đồng ca lại mắt đi mày lại, chờ sáng hôm sau, Tô Hiểu Dị nhất định lại oán hận xương sống thắt lưng đau đau, thật là, hai người ở chung bao lâu rồi? Còn như keo với sơn, mỗi ngày diễn cảnh buồn nôn.
Tô Hiểu Dị xua tay, nói một người đi sẽ tốt hơn, sau đó ra ngoài, ra cửa thì gặp Tần Đại Bằng đang dựng xe.
“Đại Bằng, hôm nay không có hẹn cùng Trầm tiểu thư sao? Hai người không phải đang trong thời kỳ cuồng nhiệt à?” Tô Hiểu Dị hỏi.
“Ai nói tôi cùng cô ấy đang cuồng nhiệt? Lại là đồn nhảm trong công ty?” Tần Đại Bằng tức giận nói: “Cậu cũng làm trong công ty vài năm, còn không biết lời tam cô lục bà nói mười câu thì cả mười câu đều không thể tin.”
“Hai người rõ ràng mỗi tối đều hẹn hò nha, mọi người còn đánh cược, xem bao lâu hai người sẽ kết hôn.” Tô Hiểu Dị cười hì hì nói.
“Cược? Sao không ai nói cho tôi biết!” Tần Đại Bằng giận tím mặt: “Tôi là diễn viên, tôi muốn catse!”
“Hừ, bình thường cậu đều lấy tôi ra đánh cược, rốt cục cũng đến phiên cậu đi…” Tô Hiểu Dị truy vấn: “Ai, cậu cùng Trầm tiểu thư đến có thể tiến tới cuối cùng không? Tôi đã đặt không kết hôn nha…”
“Cậu không tin tưởng tôi như vậy?” Trợn mắt trừng trừng.
“Cũng không phải vậy, tôi chỉ cảm thấy, Trầm tiểu thư đẹp thì đẹp, nhưng không phải loại cậu thích… Nói thế nào nhỉ, cần thêm phần hoạt bát đáng yêu…” Tô Hiểu Dị nghiêng đầu, nỗ lực suy nghĩ.
Tiểu Trình lúc này vừa vặn đi ra, thấy Tần Đại Bằng cũng rất kinh ngạc: “Đại Bằng ca, hôm nay thứ bảy a, anh không đi hẹn hò sao, bị đá?”
Tần Đại Bằng lại nổi nóng: “Tôi thứ hai đến thứ sáu đều đi xem phim, dạo phố, ăn cơm, dù gì cũng phải có một ngày nghỉ chứ, sao tất cả đều lấy ánh mắt kỳ quái nhìn tôi vậy chứ?”
“Có bạn gái, đương nhiên sẽ hi vọng thời thời khắc khắc bên cô ấy, không phải sao?” Tiểu Trình kinh ngạc.
Tần Đại Bằng ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói: “… Tôi với cô ấy… tử vi không hợp…”
Tiểu Trình nhún nhún vai, kéo bốn cái xe đẩy bên ngoài vào tiệm, trò tâm lý cậu không hiểu lắm, lại không phát hiện Tần Đại Bằng nhìn bóng lưng mình có chút đờ.
Lúc này Tô Hiểu Dị còn nói: “Tình yêu dị tính vậy thật phiền toái, lo lắng đến vấn đề hôn nhân, lắm chuyện, không giống tôi cùng Đại Đồng ca, dù sao hạ quyết tâm không kết hôn với phụ nữ, không lo lắng gia thế đối tượng hay vấn đề giáo dưỡng con cái sau này…”
“Nói đến nói đi, thích phụ nữ như tôi là tự mình tìm khổ? Thiết, cậu hạnh phúc khoái hoạt nên giễu cợt tôi sao.” Tần Đại Bằng mắng.
Tô Hiểu Dị ha ha cười, vỗ vỗ vai hắn, còn hỏi: “Đại Bằng, nói thật, cậu thật sự thích Trầm tiểu thư? Cậu một chút cũng không giống tên ngốc đang chìm trong biển tình…”
“Cô ấy hoàn hảo vậy, có giáo dưỡng, nói năng cũng trầm ổn, lúc ra ngoài ăn cơm, rấtt nhiều gã lấy ánh mắt giết người nhìn tôi… Bất quá…”
“Bất quá thế nào?” Hai mắt tỏa sáng, Tô Hiểu Dị hỏi, thuần túy chỉ là hóng.
“… Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Hiện tại mấy giờ, còn không mau đi mua đồ ăn? Tôi mỗi tháng đưa cậu hai ngàn đồng mua thức ăn, đừng hòng bỏ mặc dạ dạy tôi!” Trừng người.
“Ai da, sắp tới giữa trưa, Đại Đồng ca sẽ đói bụng…” Nói xong, Tô Hiểu Dị liền vội vàng qua đường, muốn tới siêu thị đi mua hải sản.
Tần Đại Bằng lại thất thần một hồi, nghĩ không ra vấn đề —— cùng Trầm tiểu thư hẹn hò không tồi, ngày đầu tiên mới mẻ, ngày hôm sau khoái trá, ngày thứ ba bắt đầu mất tinh thần, cảm thấy mấy chủ đề bắt đầu lặp lại, sau đó nghìn bài một điệu, cô ấy tuy rằng xinh đẹp hơn hẳn những người từng quen, nhưng, hành vi lại đại để giống nhau, thích đi dạo phố mua sắm, tán gẫu, còn mãnh liệt đề nghị mình mua xe có rèm che…
Gì chứ, mua xe cũng cần nhìn điều kiện, cần lo chỗ đỗ xe, hàng năm còn phải nộp đủ thứ thuế, lại nói, coi như mình đã có không ít tiền gởi ngân hàng, hắn muốn trước mua căn hộ, trước mắt, hắn ở Đài Bắc công tác, xe máy phóng khắp nơi, linh hoạt lại dễ dừng xe, đổi ô tô làm gì?
Ai, vẫn là vào quán, khi dễ Tiểu Trình thú vị hơn.