Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 71: Thì sao?

Hai ngày sau Giang Nhân Ly biết tin Diệp Tư Đình bị thương là do Giang Thánh Minh gọi điện báo với cô, ông muốn cô đi bệnh viện thăm Diệp Tư Đình, dù sao cũng coi như là em gái, không thể để người khác lời ra tiếng vào. Giang Nhân Ly đến bệnh viện này, tâm tình vô cùng phức tạp. Ở nơi này cô đã mất đi một đứa con, cũng là ở nơi này cô đã chịu sự vũ nhục lớn nhất trong đời.

Có một số việc không phải là cô đã quên, mà là cô sợ nhớ lại.

Tường trắng xóa, trần nhà trắng xóa, nhưng họ không cọ rửa sạch được sắc đỏ của máu ở đây. Cô vĩnh viễn không quên được lúc cô nằm ở đây, để bác sĩ cầm dao kéo khuấy đảo trong bụng mình. Vài phút ngắn ngủi, con đã không còn, một sinh mệnh đã không còn.

Có lẽ là cô thực sự không có trái tim, chưa từng năm mơ về đứa trẻ đó, cũng sẽ không nhìn một đứa trẻ con mà nhớ tới đứa bé cô đã ruồng bỏ kia. Cô đã hai lăm tuổi, nếu như nó còn sống, nó đã năm tuổi rồi, hẳn là đã rất cao rồi? Ở đây mỗi tầng đều có một cái thang đo chiều cao. Cô đi đến gần, tưởng tượng một chút, nhưng tưởng tượng thế nào cũng không ra hình dạng cô nghĩ.

Cô đột nhiên cảm thấy mất mát. Cho dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, cô vẫn sẽ không do dự mà làm như vậy. Nghĩ vậy, cô bước nhanh hơn, không nghĩ tới chuyện đứa bé nữa.

Lúc cô đi tới phòng bệnh, Giang Nhân Đình còn đang nằm trên giường. Nghe thấy tiếng động, cô ta xoay người lại: “Là cô?”

“Không phải tôi thì cô mong là ai?” Giang Nhân Ly ngồi xuống.

Giang Nhân Đình lắc đầu: “Chí ít không mong là cô.”

Giang Nhân Ly nhìn chân bị thương của cô ta: “Cô hiểu tôi mà, tôi cũng không mong phải đến.”

“Vậy cần gì phải tỏ vẻ như vậy?”

Giang Nhân Ly nhún vai: “Nhân tiện cũng muốn tới tìm cô, tỏ vẻ một chút cũng không tồi.”

“Thật khó tin, cô cũng có lúc tới tìm tôi.”

“Tôi cũng rất khó tin.”

“Vậy cô hạ cố đến chơi là muốn làm gì?”

Giang Nhân Ly cầm cốc nước trên bàn cô ta uống một hơi. Giang Nhân Đình cười khẽ: “Không sợ tôi hạ độc sao?”

“Vừa lúc, tôi mà chết thì cô cũng chôn cùng tôi. Chúng ta khỏi phải cô đơn.”

Giang Nhân Đình cười nhạt: “Lúc sống cô đều không mong thấy tôi, hóa ra lúc chết lại tình nguyện thấy tôi.”

Giang Nhân Ly không muốn tiếp tục nói nhảm với cô ta: “Cô làm nhiều chuyện như vậy, không thấy mệt sao?”

“Cô ghét tôi lâu như vậy, không phải là ghét vẫn như nhau sao?”

Giang Nhân Ly nhìn Giang Nhân Đình, đột nhiên nghĩ đến chuyện trong tiệc rượu kia. Cô vẫn tưởng rằng, Giang Nhân Đình cùng lắm cũng chỉ là âm mưu chơi đùa, nhưng lúc cô ta té ngã trên mặt đất, cô đột nhiên hiểu ra, Diệp Tư Đình này đã không còn là Giang Nhân Đình trước kia nữa. Một người ngay cả làm tổn thương bản thân cũng có thể làm, cô ta còn có thể kiêng nể gì người khác ư?

“Cô cố tình khiến cho trên người Mạc Tu Lăng lộng mùi nước hoa, thậm chí ngang nhiên đi dự tiệc rượu cùng anh ấy, phóng viên chụ ảnh viết bài cũng đều là do cô sắp xếp.” Giang Nhân Ly không hề tỏ ra vui mừng khi vạch mặt người khác, “Nhưng tôi không hề cãi nhau mới Mạc Tu Lăng, cũng không hề tức giận, cô hẳn là thất vọng!”

Giang Nhân Đình hừ lạnh một tiếng: “Là tôi làm thì sao? Lẽ nào cô dám phủ nhận là cô sợ?”

“Tôi có thể sợ cái gì?”

“Thật không nghĩ đến có việc gì cô không làm được?” Giang Nhân Đình yếu ớt nói, ” Cô không tò mò nếu anh Tu Lăng biết tôi chính là Giang Nhân Đình thì sẽ phản ứng thế nào sao?”

“Cô uy hiếp tôi?”

“Tôi dám sao? Tôi là đang khen cô, cô không có chuyện gì là không làm được, Giang Nhân Ly tiểu thư!”

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Thiếu kiên nhẫn vậy sao?” Giang Nhân Đình vẻ mặt khinh bỉ: “Cô thật đúng là càng này càng thua kém.”

“Đúng là không bằng được cô. Chỉ cần hai năm là đã có thể thay hình đổi dạng.” Đáng tiếc là không đổi được bộ xương.

Giang Nhân Đình cũng không tỏ ra đắc ý, cô ta nhìn Giang Nhân Ly, trong lòng bất bình: “Những thứ này đều là tôi nỗ lực mà có, còn cô thì sao?”

“Ý cô là tất cả những thứ tôi có đều là ông trời ban cho?”

“Cô nói xem?”

Giang Nhân Đình cũng không tỏ ra đắc ý, cô ta nhìn Giang Nhân Ly, trong lòng bất bình: “Những thứ này đều là tôi nỗ lực mà có, còn cô thì sao?”

“Ý cô là tất cả những thứ tôi có đều là ông trời ban cho?”

“Cô nói xem?”

“Tôi hẳn là nên cảm tạ trời xanh.”

“Làm bộ làm tịch.”

“Cô đã tự mình đạt được cái gì? Hay là năm bước thì cười một trăm bước?”

“Chí ít nếu tôi muốn có thứ gì tôi sẽ nguyện ý đi giành lấy, tôi sẽ cố gắng. Còn cô? Cô đã làm cái gì, cô dựa vào cái gì mà tính toán?”

Giang Nhân Ly nổi giận: “Cho nên năm đó rõ ràng cô biết tôi cũng thích Mạc Tu Lăng, cô đã cố ý tiếp cận anh ta, cố ý trước mặt tôi tỏ ra cho tôi thấy anh ta rất tốt với cô, rất quan tâm cô. Bởi cô rất hiểu tôi, cô biết rõ tôi không muốn người đàn ông của mình ở bên người con gái khác, tuyệt đối không chấp nhận giữa hai người khác phái có quan hệ gì khác. Cô định liệu được phản ứng của tôi, cho nên càng ngày càng bám lấy Mạc Tu Lăng, lúc nào cũng dính lấy anh ta như hình với bóng.”

“Vậy thì sao? Nếu như cô thật lòng yêu anh ấy thì cô sẽ quan tâm nhưng thứ này sao? Tất cả cũng chỉ chứng tỏ là tình cảm cô không kiên định. Đâu có liên quan gì tới tôi?”

“Quả nhiên là có dòng máu của Bạch Thanh Hà chảy trong người. Đê tiện như nhau.”

“Ồ. Cô cũng dùng mấy từ ngữ thô thục đó ư? Không sợ ảnh hưởng tới thân phận cao quý của mình ư?”

Giang Nhân Ly trừng mắt: “Dù cô có làm cái gì tôi cũng không sợ. Cho dù là Mạc Tu Lăng biết cô là Giang Nhân Đình thì sao chứ? Cũng chỉ chứng minh cô đã diễn một vở kịch. Bao nhiêu năm duy trì hình ảnh thiện lương của cô, cô bỏ đi sao?”

“Chúng ta cùng mỏi mắt trông chờ.”

“Tôi chờ!”

Nói xong, Giang Nhân Ly đứng dậy ra khỏi phòng. Cô thực sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. Mắng chửi làm gì chứ? Bao nhiêu năm nay ấm ức như vậy, cô còn muốn đánh người nữa. Bạch Thanh Hà hại cha mẹ cô không thể đoàn viên, một nhà hạnh phúc ly tán tứ phương. Nếu như không có Bạch Thanh Hà, mẹ cô cũng sẽ không phải quanh năm nằm trên giường bệnh như vậy, Giang Nhân Mạn cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Tất cả đều do Bạch Thanh Hà gây ra. Vì sao cô không thể mắng? Cô sẽ mắng. So với bất kì ai khác cô sẽ mắng gay gắt nhất.

Diệp Tư Đình, Giang Nhân Đình, cô ta muốn nói thì nói, có gì to tát chứ!

Giang Nhân Ly càng nghĩ càng giận. Hình như cô càng ngày càng nóng nảy. Lời muốn nói cũng nói rồi, cô đỡ phải nghẹn khuất trong lòng, vừa lo lắng vừa sợ hãi, dù sao cũng không lừa được bao lâu. Cô không tin, Bạch Thanh Hà lại dễ dàng để Giang Nhân Đình buông tha di chúc mà không đi tranh giành.

Cảm thấy hơi đau đầu, còn khát nước, cô mua một chai nước lạnh, đưa lên miệng tu một hơi hết gần nửa chai. Uống xong chính cô cũng giật nảy mình.

Mạc Tu Lăng trở về nhà thấy cô hồn siêu phách lạc. Anh nhìn cô: “Sao thế? Sắc mặt không tốt.”

Cô trừng mắt nhìn anh không nói gì.

Anh cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng anh không có làm gì sai, sao mà lại phải chịu ánh mắt ấy của cô?

Anh còn không có định làm gì thì cô đã đi. Đi được hai bước cô kéo anh: “Mạc Tu Lăng.”

“Sao?”

“Hôm nay em đi thăm Diệp Tư Đình.” Cô nghĩ dù sao cũng phái mở miệng, chi bằng nói rõ sớm đi, sẽ không phải lo lắng gì nữa. Trước đây cô cho là chẳng đáng, nhưng hiện tại…”

Mạc Tu Lăng dường như có chút ngoài ý muốn, anh giật mình, nói: “Ừ, cô ấy đã đỡ hơn chưa?”

Cô gật đầu: “Điều em muốn nói không phải cái này.”

Anh nghiêng đầu ý bảo cô nói tiếp.

“Diệp Tư Đình và Giang Nhân Đình giống nhau như vậy, anh có bao giờ nghĩ bọn họ thực ra là…”

“Giang Nhân Ly!” Anh gằn giọng gọi tên cô. Dường như anh còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì với cô. Anh đi một vòng, dừng lại trước mặt cô: “Anh chỉ nói một lần, em nghe cho kỹ. Giang Nhân Đình là em gái, Diệp Tư Đình chỉ là người ngoài.”

Giang Nhân Ly bị ánh mắt anh làm cho hoảng sợ, trừng trừng nhìn anh đi vào phòng ngủ. Cửa phòng bị đóng sầm một tiếng.

Cô kinh ngạc nhìn cửa phòng. Cô làm gì sai ư?

Mọi người hãy đọc kỹ trước khi lên tiếng chửi mắng anh Lăng: “Giang Nhân Đình là em gái, Diệp Tư Đình chỉ là người ngoài!”

-> Cả hai cô Đình đều chẳng có ý nghĩa gì với anh hết!

Còn tại sao anh Lăng lại kiên quyết như vậy? Thôi từ từ mọi người sẽ hiểu, có lẽ nên đọc và tự cảm nhận thì hay hơn!

Hy vọng chương sau mọi người sẽ thêm hiểu anh Lăng, những mâu thuẩn trong lòng anh, cái khó xử của anh, nỗi dằn vặt của anh…