Cuộn người trên ghế xôpha trong chiếc áo choàng màu xanh nhạt với cổ áo bằng vải xatanh mà mẹ cô đã tặng cho cô nhân Lễ giáng sinh, Sam lơ đãng chải mái tóc ẩm ướt của cô trong khi cô xem lại băng video mà cô đã thu cho lời tuyên bố của Mack đến giới truyền thông ở bên ngoài tòa nhà, rồi lời tuyên bố của Thị trưởng Edelman, được làm sau Mack một tiếng đồng hồ.
Mack rõ ràng đã thuyết phục được thị trưởng là Michael Valente vô tội và thị trưởng cần lập tức có khoảng cách với Trumanti. Mỉm cười, cô xem Edelman làm lời tuyên bố của ông một lần nữa: "Cuộc điều tra vào cái chết của Logan Manning đã có một kết cuộc đau buồn tối nay khi Trung úy Michell McCord và đội của anh ấy ngăn chặn Jane Sebring đang cố giết bà Manning ở căn hộ của Mannning." Edelman nói. "Trước khi Sebring nổ súng vào cảnh sát ở căn hộ, cô ta đã thừa nhận mình đã giết Logan Manning, cũng như bác sĩ tâm lý Sheila Winters, cơ thể của cô ấy đã được phát hiện chiều nay ở văn phòng của cô ấy. Theo cảnh sát thì họ đã bắn trả phát súng của Sebring, và cô ta chết ngay ở hiện trường."
Câu hỏi đầu tiên và duy nhất mà Thị trưởng Edelman nhận lấy sau lời tuyên bố ngắn của ông là một câu không thể tránh được về sự tham gia của Michael Valente. Với câu hỏi đó, thị trưởng trả lời một cách dứt khoát, "Michael Valente không dính líu gì trong cái chết của Logan Manning cả. Tuy nhiên ông ta đã giúp đội của Trung úy McCord trong việc điều tra, và theo sự hiểu biết của tôi, đêm nay, ông Valente đã liều mình cứu sống bà Manning khi phát súng được bắn ra.
"Sáng mai, văn phòng của tôi sẽ bắt đầu điều tra những lời buộc tội trước đây đã chống lại Michael Valente bởi thành phố New York. Tôi đã yêu cầu Trung uý McCord dẫn đầu cuộc điều tra, và tôi đang chờ quyết định của anh ấy. Trong khi chờ đợi, tôi đã yêu cầu – và đã nhận được – đơn từ chức của Cảnh sát trưởng William Trumanti, có hiệu quả ngay lập tức.
"Văn phòng của tôi sẽ không có thêm lời tuyên bố nào nữa về vấn đề này cho đến khi cuộc điều tra được hoàn tất. Tuy nhiên, vào thời điểm này, tôi đã có đủ thông tin để biết chắc rằng một lời xin lỗi đã nợ đến Michael Valente cho vài sự bất công trắng trợn đã làm đối với ông ấy nhân danh "công lý". Khi tôi vận động cho văn phòng này, tôi hứa với các công dân của thành phố New York rằng tôi sẽ tích cực chống lại việc lạm dụng quyền lực và đặc quyền bởi nhân viên chính quyền thành phố ở mọi cấp, và tôi đang làm tốt với lời hứa đó tối đêm nay. "
Sam nhấn nút quay lại cuộn băng, và sau đó xem Mack làm lời bình luận ngắn hơn, trực tiếp hơn đến giới báo chí ở bên ngoài tòa nhà của Mannings. Anh đã rất cộc cằn, chí tử và đẹp trai đến nỗi cô nghĩ thị trưởng có vẻ không quan trọng và yếu ớt so với anh.
Mặc trong chiếc áo da và áo sơ mi đen mở cổ, Mack nhìn thẳng vào máy quay phim và đã nói những gì anh cần nói: "Jane Sebring đã bị bắn và giết chết trong căn hộ của Mannings tối nay khi cô ta đang cố giết bà Leigh Manning. Trước khi chết, Sebring đã hàm ý thú nhận mình trong vụ án mạng của Logan Manning và bác sĩ Sheila Winters. Hai nhân viên của bà Manning được may mắn hơn. Joseph O"Hara và Hilda Brunner đã được đưa đến bệnh viện cách đây ít lâu và mong đợi là sẽ được hồi phục hoàn toàn."
Anh ngừng lại, chờ cho các phóng viên phấn khích trở nên hoàn toàn im lặng, sau đó anh nói, "Trong suốt cuộc điều tra của chúng tôi, Michael Valente đã bị nhắm đến và đối xử như một nghi phạm chính một cách sai lầm. Mặc dù là vậy, đêm nay ông ấy đã giúp chúng tôi trong cuộc điều tra của chúng tôi, sau đó ông ấy đã liều mình để cứu mạng sống của bà Manning, và làm như thế, ông ấy cũng có thể đã cứu mạng sống của những người có mặt trong cuộc trạm chán. Tôi hiểu thị trưởng đang chuẩn bị lời tuyên bố liên quan đến ông Valente, ông ấy sẽ phát biểu ngay. Trong khi chờ đợi, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi cho sự trợ giúp của ông Valente và sự thán phục của tôi đối với tính kiên nhẫn đến khó tin của ông ấy." Nói xong, anh nhìn lên đám đông và nói, "Tôi có thời gian cho ba câu hỏi và không hơn."
"Trung uý McCord," một phóng viên la to, "anh đang định bảo với chúng tôi rằng Michael Valente không nên bị xem là kẻ tình nghi trong vụ án mạng của Logan Manning chăng?"
Sam cười khúc khích ở câu hồi đáp nhanh nhẹn và sắc sảo của Mack. Thay vì trả lời, Mack nhìn khán giả của anh và nói với vẻ kinh tởm thích thú, "Có ai có câu hỏi thông minh nào không?"
"Chính xác là Michale Valente có dính líu gì trong vụ án mạng của Manning?" một phóng viên khác thét lớn.
"Có bất kỳ người nào ở đây biết định nghĩa của chữ "thông minh" không?" Mack phản kích. "Câu hỏi cuối cùng." anh cảnh báo.
"Trung uý McCord," giọng của một người phụ nữ gọi, "Anh có thích phỏng đoán về mối quan hệ hiện thời giữa Michael Valente và Leigh Manning không?"
Nụ cười của Mack lười biếng, gây lúng túng, và nhạo báng. "Cô có thể nghĩ ra được bất cứ lý do gì trên thế gian này là tại sao tôi sẽ quan tâm đến chuyện đó không?"
Nói xong, anh rời khỏi dãy micrô và bước qua đám đông, bờ vai rộng của anh mở đường qua đám đông chen lấn của phóng viên, nhiếp ảnh gia, và những người hiếu kỳ.
Sam nhấn nút quay lại một lần nữa trong khi cô suy nghĩ bằng chứng vừa rồi là Mack không thể chịu đựng nổi những kẻ ngu ngốc. Nụ cười của cô hơi phai nhạt khi cô nghĩ liệu anh có cùng sự cố chấp và không tha thứ thuộc cấp – nói trắng ra là cô – người đã cố tình không tuân theo ước nguyện của anh tối nay bằng cách kể cho Shrader và Womack nghe mọi chi tiết của vấn đề giữa Trumani – Valente.
Cô vẫn còn phân vân một cách không thoải mái khi chuông cửa của cô reo. Chắc là Mack, cô nghĩ khi cô chạy qua phòng khách. Người gác cửa của cô sẽ ngăn chặn bất kỳ người nào không có phù hiệu và khăng khăng đòi gọi điện thoại cho cô trước khi để cho ai đó lên căn hộ của Sam.
Quên rằng cô đang mặc áo choàng trong nhà, cô nhìn ra cái lỗ nhỏ trong khi cô mở khoá cửa căn hộ, sau đó cô giật mạnh nó.
Mack đang đứng ở đó, tay phải của anh chống trên khung cửa, vẻ mặt của anh bí hiểm như lời nhận xét mở đầu của anh. "Em không kiểm tra để xem ai là người đứng ở đây trước khi cô mở cửa à?"
"Tôi biết là anh." Sam giải thích.
"Tốt, vì tôi ghét khi nghĩ rằng em mở cửa cho bất kỳ ai mà chỉ ăn mặc..." tia nhìn của anh hạ thấp xuống làn da mịn màng trên cổ áo xa tanh mượt của cô. "... cái đó."
Sam e dè kéo ve áo sát vào ở ngực của cô và siết chặt dây cột thắt lưng. "Nó là áo choàng." cô giải thích một cách ngốc nghếch và phòng thủ. Sau đó cô cười với sự ngớ ngẩn của mình và lùi bước. "Anh có muốn vào không?" cô hỏi, chắc chắn rằng anh sẽ đồng ý.
"Không." anh nói.
Sam nhìn anh với vẻ bất ngờ. "Vậy thì tại sao anh lại đến đây?"
Anh thả tay từ khung cửa, và cô nhìn thấy điện thoại di động của cô trong lòng bàn tay của anh. "Tôi đến để hoàn trả cái này." anh nói đều đặn. "Cũng như để đảm bảo rằng em được ổn sau – những gì đã xảy ra tối nay."
Sam không chắc liệu anh đang nói về chuyện đã xảy ra với Jane Sebring hay thái độ của anh đối với cô sau khi cô kể cho Shrader và Womack nghe về Trumanti. Cô lặng lẽ quan sát anh, không hiểu tại sao tất cả sự tinh thông của cô về phái nam không bao giờ làm việc khi liên quan đến Mack. Vụ án Manning đã kết thúc, do đó, họ có thể bắt đầu, nhưng rõ ràng Mack muốn cân nhắc lại vấn đề – nếu không thì anh muốn nung nấu niềm đố kỵ cho những gì cô đã làm. Nếu không anh chỉ là quá kiệt sức từ một ngày dài, cực kỳ căng thẳng. Dù là trường hợp nào đi nữa, cô mang lại cho anh câu trả lời duy nhất mà cô cảm thấy thích hợp. "Tôi khoẻ." cô đảm bảo với anh, lấy điện thoại di động từ bàn tay đang duỗi ra của anh, nhưng cô cố thử một lần cuối. "Tôi đã xem cuộc phỏng vấn của anh và lời tuyên bố của thị trưởng." cô nói khẽ, mỉm cười. "Trông như là anh đã thắng trận đánh của anh với toà thị chính."
Anh gật đầu, tia nhìn của anh thoáng chuyển đến mái tóc đang xõa qua vai của cô, sau đó anh lùi bước khỏi cánh cửa. "Đó là cách nó nhìn." anh đồng ý.
Trong đầu, Sam quyết định để cho người đàn ông khó đoán trong hành lang của cô rời khỏi và mặc kệ với chuyện yêu anh, vì vậy cô bị giật mình một cách dễ hiểu khi cô nghe mình nói, "Anh đang tức giận vì tôi đã kể cho Shrader và Womack về những gì Trumanti đã làm à?"
"Đúng vậy," anh thừa nhận, "là lúc nãy."
Sam không bao giờ nổi nóng – ngoại trừ là với anh. Khoanh tay trên ngực của cô, cô tựa vào khung cửa. "Vậy thì thật tốt là chúng ta đã chưa bao giờ bắt đầu, Mack, vì có một chuyện về tôi mà anh không biết."
"Là chuyện gì?"
"Tôi có bộ óc." cô thông báo cho anh biết. "Mỗi buổi sáng khi tôi thức dậy, nó cũng thức dậy, và bắt đầu làm việc. Tôi không hiểu tại sao, nhưng nó luôn là vậy. Vì anh đã không cụ thể ra lệnh cho tôi không được nói cho Shrader và Womack về Trumani, bộ óc của tôi quyết định đêm nay – đúng hay sai – đó là chuyện chính đáng xác để làm. Tôi xin lỗi." cô nói, cảm thấy chán và đột ngột muốn rút lui vào căn hộ của cô. "Tôi thật sự cám ơn anh đã đến để trả cái này..." cô lúc lắc chiếc điện thoại di động trong tay, mỉm cười để cho anh thấy rằng cô không chút khó chịu, sau đó cô lùi bước vào căn hộ và bắt đầu đóng cửa lại.
Anh chặn nó bằng tay của anh. "Bây giờ để cho tôi hỏi em một câu nhé. Thực ra, tôi có hai câu hỏi để hỏi em. Trước tiên, có thể nào là, em khó chịu vì tôi đã không chịu vào không?"
"Không." Sam nói dối một cách mạnh mẽ.
"Tốt." anh phản kích. "Vì tôi đang cố gắng hết sức để đáp ứng sự thoả thuận mà tôi đưa cho em hôm qua. Tôi cho em cho đến khi vụ án Manning được kết thúc để quyết định nếu em muốn ở bên tôi hay không, nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng là nó sẽ kết thúc sớm như vậy. Và trong khi tôi đang ở trên vấn đề này, tôi nghĩ rằng sau những gì đã xảy ra giữa chúng ta tối qua, lời nhận xét vừa rồi của em "thật tốt là chúng ta đã chưa bao giờ bắt đầu" đó một là khiếm nhã một cách vô tâm, còn không thì đó là một quyết định cuối cùng. Là cái nào vậy?" anh yêu cầu ngay.
Sam cảm thấy không kiểm soát được sự thôi thúc muốn cười to lên vì cô dường như không thể duy trì sự hiểu biết của chuyện gì đang diễn ra.
"Tôi đang đợi câu trả lời đấy, Sam."
"Trong trường hợp đó," cô trả lời, "tôi sẽ phải chọn là "khiếm nhã một cách vô tâm"."
Quai hàm của anh giãn ra một chút. "Đừng bao giờ lập lại chuyện đó." anh cảnh báo.
"Đừng ra lệnh cho tôi, Trung úy." cô trả đũa một cách trôi chảy. "Không phải với chuyện cá nhân. Anh đã nói anh có hai câu hỏi, câu hỏi thứ nhì của anh là gì vậy?"
"Em có trần truồng bên dưới lớp áo choàng không?"
Sam chớp mắt nhìn anh, bối rối và thích thú hơn bao giờ hết. "Vâng. Và nó có khả năng khác biệt gì đâu chứ?"
Anh lắc đầu và lùi bước. "Tôi không thể tin là em có thể hỏi tôi như vậy. Đêm qua, tôi phải cố kiểm soát mọi chuyện khi tôi có vài lý do cấp bách để phải dừng lại. Bây giờ tôi không còn có những lý do đó ngoại trừ là chúng ta có một thoả thuận, và tôi dự định giữ nó. Dành chút thời gian để quyết định chuyện của chúng ta đi Sam, và khi em đã quyết định, thì em có thể mời tôi vào."
"Nói xong chưa?" Sam hỏi cộc lốc, "Hay anh còn có bất cứ một mệnh lệnh nào khác để đưa cho tôi?"
"Có một." anh nói. "Lần sau khi em mời tôi vào nhà trong khi em mặc áo choàng ở nhà, em nên chắc chắn là em muốn tôi ở lại." Tia nhìn của anh dừng lại ở môi cô, hạ xuống đến khe hở giữa ve áo choàng của cô, sau đó anh nâng tia nhìn âm ỉ của anh đến mặt cô và lắc đầu. "Bây giờ tôi sẽ đi về, trong khi tôi vẫn còn lái xe nổi."
Sam cuối cùng, hoàn toàn hiểu những gì anh đang nói... và làm. Vẻ ngoài mà cô nhìn đáp trả lại anh hoàn toàn ấm áp nồng nhiệt như của anh, và cũng cố tình như anh. "Ngủ ngon." cô nói khẽ, cắn môi dưới để kềm hãm nụ cười của cô. "Tôi sẽ cho anh biết khi tôi có quyết định là tôi sẵn sàng để mời anh vào, Mack." cô hứa một cách ngọt ngào, đóng cửa lại.
Cầm điện thoại di động trong tay, Sam nhấn số điện thoại di động của anh, nhưng không nhấn nút để cho cuộc gọi được thông và làm điện thoại của anh rung. Cô chờ hơn một phút để làm chuyện đó... đủ lâu để cho anh lấy thang máy xuống đại sảnh... sau đó cô nhấn nút gởi trên điện thoại của cô.
Anh trả lời gần như ngay tức khắc với tên của anh, giọng trầm đục của anh cộc lốc và thực tế. "McCord."
"Mack hả?"
"Vâng?"
"Em đã có quyết định."
"Mở cửa ra."
Sam quay nắm cửa, sau đó cô lùi bước vì sốc. Anh đang đứng y như anh đã đứng khi cô mở cửa lần sau cùng – với tay của anh chống ở trên cao khung cửa, chỉ là lần này anh đang cầm điện thoại di động của anh trong tay. Anh không cười, anh đang nhìn cô chăm chú, và Sam cảm thấy giọng cô run rẩy với những gì anh đang nói với cô một cách long trọng bằng đôi mắt của anh.
"Anh có muốn vào không?" cô hỏi một cách run rẩy.
Cánh tay của anh thả xuống từ khung cửa. Anh từ từ gật đầu, hai lần.
Sam lùi bước. Anh bước tới.
Anh đóng cửa. Cô mở áo choàng của cô và để cho nó rơi xuống sàn nhà.
Tia nhìn nóng bỏng của anh hạ xuống theo nó, sau đó anh kéo cô vào cánh tay của anh. "Em vừa mới hết giờ rồi, Sam." anh cảnh báo, môi của anh từ từ hạ thấp xuống môi cô .
"Cho chuyện gì?" cô thì thầm, choàng tay cô qua vai và quanh cổ của anh.
"Để thay đổi ý định về chúng ta."
"Em sẽ không bao giờ thay đổi." cô hứa với anh một cách nhức nhối – ngay trước khi cô hoàn toàn mất khả năng để sử dụng tâm trí của cô.
° ° °
Trong phòng đợi của bệnh viện, Michael đứng trước tivi, tay thọc vào túi quần của anh, xem bản tin được đăng lại của cuộc họp báo ngắn của McCord trên tin tức khuya: "Tôi hiểu thị trưởng đang chuẩn bị lời tuyên bố liên quan đến ông Valente, ông ấy sẽ làm ngay." McCord nói. "Trong khi chờ đợi, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi cho sự trợ giúp của ông Valente và sự thán phục của tôi đối với tính kiên nhẫn đến khó tin của ông ấy."
Bên cạnh anh, Leigh luồn tay qua cánh tay của anh và mỉm cười nói, "Em nghĩ chúng ta nên gửi anh ấy và Samantha Littleton vé cho vở diễn tuần tới, rồi đưa họ ra ngoài ăn tối, được không?"
"Ở Pa–ri nhé." Michael đồng ý với tiếng cười khúc khích.