Sau cơn mưa lớn, mặt đất trải qua sự tẩy rửa lộ ra vẻ quang đãng và trong lành.
Ngô Chi Năng dẫn theo bốn năm người đứng chờ ở trước phòng.
Thiết Huyết Cừu từ trong phòng bước ra, đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm Ngô Chi Năng ở trước mặt.
Ngô Chi Năng cười nói: "Thiết Huyết Cừu, chúng ta lại gặp mặt, không hỏi thăm hay sao?"
Thiết Huyết Cừu nói: "Tại sao cứ nhất định phải cố dồn ép nhau chứ?"
Ngô Chi Năng nói: "Ta cũng không muốn, nhưng ngươi tại sao lại phải cướp đi nữ nhân mà ta chẳng dễ dàng gì mới lấy về được? Huống hồ, vì ngươi,
chẳng những ta được mời tới nha môn uống chén trà đắng, lại còn khiến ta hao binh tổn tướng, ngươi bảo ta làm sao có thể quên được ngươi đây?"
Thiết Huyết Cừu nói: "Quả thực không dễ quên được."
Ngô Chi Năng nói: "Lưu Hương Ngưng đâu?"
Thiết Huyết Cừu cố nén nỗi đau trong lòng, đáp: "Nàng đang ngủ."
Ngô Chi Năng ngưng thần nhìn Thiết Huyết Cừu, thật lâu mới nói: "Ngươi đã rơi lệ?"
Thiết Huyết Cừu không nói gì.
Ngô Chi Năng tiếp: "Từ trong ánh mắt của ngươi, ta thấy được, Lưu Hương
Ngưng mãi mãi không tỉnh nữa. Ha ha, Thiết Huyết Cừu, thứ gì ta không
cướp được ta chấp nhận huỷ hoại."
Hai tay của Thiết Huyết Cừu nắm chặt.
Ngô Chi Năng quát: "Thiết Huyết Cừu, ngươi không nên cướp đi Lưu Hương
Ngưng từ trong tay ta! Ngươi từ đầu tới cuối chỉ là một kẻ yếu đuối, kẻ
yếu không cách nào bảo vệ được người yêu của mình. Cái chết của Lưu
Hương Ngưng hoàn toàn là tại ngươi, ngươi chính là hung thủ giết người!
Cút đi, ta muốn mang Hương Ngưng trở về."
Thiết Huyết Cừu lạnh lùng đáp: "Ngươi thử cố tiến vào xem."
Hai người đối mặt, Ngô Chi Năng chậm rãi đi về phía cửa Thiết Huyết Cừu đang trấn giữ.
Một tiếng khóc trẻ con lướt qua không trung, phá tan sự im lặng.
Ngô Chi Năng dừng bước hỏi: "Nam hay nữ?"
Thiết Huyết Cừu nói: "Ngươi không có quyền hỏi tới."
Ngô Chi Năng cười lên điên cuồng, người cũng lùi lại, nói: "Thiết Huyết
Cừu, ta xem ngươi có thể chống chọi đến lúc nào? Trận chiến tối hôm qua
ngươi đã tiêu hao không ít thể lực. Ta thực muốn xem xem ngươi còn có
thể giết hết toàn bộ người ta dẫn tới hay không?"
Thiết Huyết Cừu nói: "Ta chỉ muốn giết ngươi."
Ngô Chi Năng nói: "Vừa hay, ta cũng muốn giết ngươi nhất! Bây giờ để xem xem là ai giết ai?"
"Ta cũng muốn biết."
Ngô Chi Năng nói: "Ta nói trước cho ngươi biết, người bị giết nhất định là ngươi - Thiết Huyết Cừu!"
"Điều đó cũng chưa chắc, Ngô bang chủ!"
Nghe thấy thanh âm này, thân hình Ngô Chi Năng chấn động, quay đầu nhìn thấy Hồ Minh và Sầm Chí dẫn theo trên ba mươi môn đồ Lỗ Sơn môn đi tới.
Ngô Chi Năng cười nói: "Chà, hoá ra là hai vị phó môn chủ à, Lỗ Sơn môn không phải đã tan tác rồi sao?"
Hồ Minh đáp: "Lỗ Sơn môn đúng là đã tan tác, nhưng người của Lỗ Sơn môn vẫn còn, Ngô bang chủ, điểm này ngươi không quên chứ?"
Ngô Chi Năng nói: "Các ngươi không đến, ta suýt nữa quên mất rồi."
Hồ Minh nói: "Ngô bang chủ chiếu cố thiếu phu nhân của chúng ta như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể quên được."
Sầm Chí nói: "Thiết Huyết Cừu, ngươi là một hán tử kiên cường, ta xin tạ
lỗi với ngươi." Hắn phi thân lướt đến trước mặt Thiết Huyết Cừu, hai gối quỳ xuống dập đầu ba cái.
Thiết Huyết Cừu đỡ hắn dậy, dùng tay
áo lau đi bùn đất trên trán hắn, nói: "Ngươi cũng là một hán tử! Sầm đại ca, phiền huynh hãy vào trong chiếu cố cho Hương Ngưng cùng đưa nhỏ,
tuyệt đối không để người nhân cơ hội làm gì mẹ con họ."
Sầm Chí đáp: "Trừ phi ta chết, nếu không, không ai có thể đến gần phu nhân cùng tiểu thư."
Thiết Huyết Cừu nghiêng mình để Sầm Chí tiến vào trong phòng, tiếng khóc của đứa nhỏ liền dần dần nín lại.
Thiết Huyết Cừu nói: "Ngô Chi Năng, nếu ngươi không buông tha chúng ta, ta
cũng không bỏ qua cho ngươi. Món nợ giữa chúng ta, đã đến lúc phải thanh toán rồi."
Ngô Chi Năng đáp: "Ta xem ngươi lấy gì để thanh toán với ta, Thiết Huyết Cừu, tới đây đi, ta đang đợi ngươi."
Hồ Minh nói: "Huyết Cừu, ngươi chỉ cần chiếu cố Ngô bang chủ, những người
khác của hắn để ta và huynh đệ tới chiếu cố. Ha ha, Ngô bang chủ, ân oán giữa hai phái chúng ta cũng cùng giải quyết trong ngày hôm nay."
Hắn nói xong, hữu thủ cầm thiết phiến liền vung về phía trước, môn đồ Lỗ Sơn môn theo hắn xông vào đám người Liệt Diễm bang.
Ngô Chi Năng quát: "Các huynh đệ, hãy đến chơi đùa cùng bọn chúng đi."
Theo tiếng quát của hắn, bang chúng Liệt Diễm bang quay người nghênh đón những môn đồ của Lỗ Sơn môn.
Huyết chiến nổ ra.
Ngô Chi Năng trường đao cầm tay, thân hình cao lớn hiên ngang, khí thế bức người.
"Tới đây, Thiết Huyết Cừu, làm một trận sinh tử đi."
Thiết Huyết Cừu nắm chặt tay trái, đột nhiên xoay người quát lớn một tiếng,
tay trái đánh lên trên tường làm bung ra một cái hố lớn.
Vào lúc hắn xoay người, Ngô Chi Năng đã giương đao lên cao, dùng sức đâm thẳng về phía lưng Thiết Huyết Cừu.
"Thiết Huyết Cừu, mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng số ngươi đã định là kẻ yếu."
"Mạnh yếu do nắm tay định đoạt!" Trong khoảnh khắc Thiết Huyết Cừu quay
người, tay trái vung ra, nắm đấm cùng đao phong đụng nhau, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai. Nhẫn sắt trên ngón giữa tay trái hắn chặn
lại đao phong sắc bén của Ngô Chi Năng.
Thân thể hai người run rẩy kịch liệt.
Ngô Chi Năng đao chiêu biến hoá trong chớp mắt, xuôi theo ngón tay đâm tới, dùng chiêu kiếm đắc ý tấn công.
Thế đi của mũi đao hơi cong, đâm thẳng về phía cuống họng Thiết Huyết Cừu.
Thân thể Thiết Huyết Cừu hơi nghiêng sang trái, tay trái rụt lại, ai biết
đao Ngô Chi Năng xoay chuyển trong chớp mắt, dùng đao phong đón lấy tả
quyền Thiết Huyết Cừu, lại một tiếng va chạm giữa kim loại vang lên.
Hai người đồng thời bị đánh bay.
"Thiết Huyết Cừu, tay không vĩnh viễn không địch lại vũ khí, ngươi đã thua ngay từ đầu rồi."
"Trong sức mạnh, nắm tay là đệ nhất."
"Ta thật muốn xem nắm tay của ngươi nặng, hay là đao của ta lợi hại."
Đao của Ngô Chi Năng vung lên liên miên trước ngực tạo thành một mảng quang mang, bổ thẳng về phía Thiết Huyết Cừu, bao trùm hắn vào trong màn đao
ảnh.
Thiết Huyết Cừu bị đao thế mãnh liệt của Ngô Chi Năng ép
cho không ngừng lui về sau, đột nhiên sắc mặt đại biến, lưng hắn đã chạm vách tường không còn đường lui nữa.
"Thiết Huyết Cừu, ngươi chấp nhận số phận đi!"
Ngô Chi Năng đổi chém thành đâm, khi tới gần phần bụng của Thiết Huyết Cừu
thì y đã không thể xoay xở cũng không còn nơi nào để tránh nữa.
"Hey!"
Vào lúc khẩn cấp này, Thiết Huyết Cừu liền quát lớn một tiếng, tập trung
toàn bộ sức mạnh vào lưng, cố gắng phá vỡ bức tường, cả người bay vào
trong phòng.
Ngô Chi Năng không ngờ tới Thiết Huyết Cừu lại ra
được kỳ chiêu, muốn đuổi theo lại không dám, chỉ đành dừng lại, nhìn
chằm chằm phía trong hốc tường.
"Thiết Huyết Cừu, có gan thì đừng núp ở bên trong, cút ra đây!"
Lời vừa dứt, từ trong phòng liền truyền ra tiếng nứt vỡ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, Thiết Huyết Cừu đã phá nóc, từ bên trên hạ xuống. Hắn thét dài một tiếng, thân ảnh bay lên đón lấy Thiết Huyết Cừu.
Tay trái Thiết Huyết Cừu nặng nề như một núi đá mang theo quyền kình mạnh mẽ ép xuống.
Thân hình Ngô Chi Năng xoay tròn hướng lên trên, đao giơ trên đầu, mũi đao nhắm ngay vào tim Thiết Huyết Cừu.
Va chạm với tư thế này, người chết nhất định là Thiết Huyết Cừu.
Quyền cùng đao, dài ngắn có thể thấy ngay được.
Nhưng mà, Ngô Chi Năng cũng hiểu rõ, dù cho đao có xuyên qua tim Thiết Huyết
Cừu, thế rơi từ trên xuống của y cũng không dừng lại, đến cuối cùng, tất nhiên sẽ thành cục diện Thiết Huyết Cừu chết, hắn bị thương.
Hắn không thể đoán được thương thế Thiết Huyết Cừu gây ra cho hắn sẽ nặng đến mức nào?
Cú đấm bá đạo kia quả là đáng sợ, tối hôm qua hắn đã kiểm tra những bang chúng đã chết đi, đa số đều là một quyền trí mạng.
Trên người những kẻ đó, chỉ có một vết thương, đó chính là chỗ bị nắm đấm
đánh nát, ngay cả dấu tay cũng không lưu lại, chỉ lộ ra một lỗ lớn đầy
máu thịt.
Ngô Chi Năng liền nghiêng mình, đao rời khỏi tay ném thẳng lên trên, thân hình lại vọt sang một bên.
Khi tay trái Thiết Huyết Cừu đánh trúng mũi đao, đột nhiên cảm thấy vai
trái bị Ngô Chi Năng đá trúng, cả người rớt xuống như sao băng, ngã trên mặt đất, gắng gượng bò dậy, đứng run rẩy, tay trái vô lực thõng xuống.
"Ha ha, Thiết Huyết Cừu, tay trái của ngươi đã chịu một trọng cước của ta,
ngươi chết chắc rồi." Hắn đi tới trước thanh đao, cây đao ấy đã chìm vào trong đất, chỉ nhú một chút mũi đao lên mặt đất. Hắn giậm mạnh chân lên mặt đất một cái, cả cây đao từ trong bùn đất bay vọt lên rồi vung tay
phải nắm lấy thanh đao.
Hắn dùng ống tay lau chùi bùn đất trên thân đao, cọ rửa thật sạch sẽ.
"Thiết Huyết Cừu, quyền của ngươi cũng cố chấp như con người ngươi vậy. Một
khi quyền trái của ngươi bị huỷ, tính mạng ngươi cũng sắp kết thúc rồi.
Chẳng lẽ trước kia ngươi không nghĩ đến tăng cường những bộ vị khác sao? Ha ha, giờ đây ngươi chỉ như một phế nhân thôi!"
"Cho dù là phế
nhân, ta cũng có thể đánh ngã ngươi. Bởi vì ngươi ngay cả phế nhân cũng
không bằng." Quyền trái Thiết Huyết Cừu lại nắm chặt.
Ngô Chi
Năng nhìn quyền trái của y, nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có sức lực để nắm tay lại, xem ra ta phải cho ngươi thêm một đòn nặng nữa. Thiết
Huyết Cừu, ta không chặt bỏ tay trái của ngươi không xong!"
Hắn vung đao nhào về phía Thiết Huyết Cừu.
Khuôn mặt Thiết Huyết Cừu chẳng những không tỏ ra chút sợ hãi nào, trái lại
còn lộ ra một nụ cười thê lương. Tay trái hắn từ từ nâng lên, nói: "Vì
Hương Ngưng, nắm đấu của ta không thể không đánh ngã ngươi."
"Ngươi suy nghĩ thật quá ngây thơ, quyền của ngươi chẳng những không có sức
lực, ngay cả tốc độ cũng đã chậm rất nhiều, xem ngươi làm thế nào đỡ một đao này của ta?" Ngô Chi Năng vung đao chém bổ phía cánh tay trái Thiết Huyết Cừu, "ha ha, Thiết Huyết Cừu, đây chính là kết quả ngươi là địch
với ta."
"A…" Ngô Chi Năng đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hoàng.
"Ngô Chi Năng, ngươi đã quên ta còn một nắm tay khác. Để ta nói cho ngươi
một bí mật, từ trước tới nay ta không phải là kẻ cố chấp cực đoạn, chỉ
là ngươi chưa từng hiểu rõ ta thôi!"
Đúng lúc đao của Ngô Chi
Năng chém tới tay trái Thiết Huyết Cừu, y đột nhiên tiến lên trước một
bước, tay phải như tia chớp đánh về phía ngực trái của hắn.
Nơi
nắm đấm công kích chính là vị trí của trái tim. Khuôn mặt Ngô Chi Năng
như xám như tro tàn, hắn vội vàng thu đao lùi lại, đao lướt qua cánh
tay.
Chỗ tay trái đứt của Thiết Huyết Cừu máu chảy như suối.
Cho dù như vậy, Ngô Chi Năng vẫn không thể tránh kịp. Hắn vận toàn bộ sức
lực lên ngực trái, thân thể hơi nghiêng sang phải, đón nhận một quyền
toàn lực và bất ngờ của Thiết Huyết Cừu. Y kêu thảm một tiếng, máu phun
ra từ trong cái miệng đang mở lớn kia, thân thể to lớn bay ngược về sau…
HẾT