Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 7: Vào Tuệ Thạch

Ngoài điện sắc trời đã tối, Văn Kinh cùng bảy mươi tân đệ tử đứng với nhau, lắng nghe tông chủ giảng môn quy: “Các ngươi nên phò trợ chính nghĩa, trảm trừ tà môn ngoại đạo, nghiêm cấm ma tu, không được tàn hại đồng môn…”

Văn Kinh lặng lẽ đưa mắt nhìn đệ tử áo xám vừa tranh đoạt lá cờ với mình bị người dẫn xuống núi, mở hệ thống ra, một cái khung màu xanh nhảy lên.

[Giá trị nhân phẩm: 312. Phẩm đức cực tốt, tỉ tâm điêu khắc sẽ thành đại khí.]

“Sắc trời đã muộn, đều lui hết đi.” Lát sau, Tịch Phóng nói xong môn quy, khích lệ môn hạ đệ tử phấn đấu tu luyện, rồi kết thúc.

Liễu Thiên Mạch tràn đầy ý cười, đợi Văn Kinh chạy đến trước mặt hắn, nói: “Tiểu tử ngốc, sao đệ lại muốn đến Tuệ Thạch phong?”

Văn Kinh nhìn trộm nam tử phiêu dật thoát tục bên cạnh, lúng túng nói: “Lần trước các huynh cứu ta, ta cảm thấy các huynh là người tốt, muốn theo học bản lĩnh của các huynh.”

Liễu Thiên Mạch cười nói: “Được được, có nhãn lực. Đi thôi!”

Đến bên vách núi, Liễu Thiên Mạch cũng bất kể toàn thân Văn Kinh bùn đất, vác cậu lên vai, ngự phong mà đi.

Bên tai là tiếng gió vù vù, dưới chân là vách đá vạn trượng, sương xám mông lung, sâu không thấy đáy, toàn thân Văn Kinh cứng đờ, nhắm mắt thầm kêu chết rồi chết rồi chết rồi…

Qua rất lâu, cuối cùng chân cũng chạm lên mặt đất cứng chắc, Văn Kinh leo xuống người Liễu Thiên Mạch, cẩn thận nhìn quanh, chỉ thấy rặng đỏ đầy trời, chiếu lên núi rừng đã tối tăm, từ xa có một tảng đá lớn, y bào phiêu nhiên, bảo kiếm chỉ thiên, cực giống một đạo nhân đang luyện kiếm.

Giọng nói ôn hòa của Liễu Thiên Mạch truyền đến: “Nghe nói năm đó Thanh Hư Tử thường luyện kiếm ở đây, tảng đá giữa núi rất có linh khí, tâm sinh ngưỡng mộ, chậm rãi cũng biến thành dáng vẻ của ngài, vì thế gọi là ‘Tuệ Thạch’, một trong tám cảnh của Tuần Dương.”

Văn Kinh gật đầu, kích động bừng bừng.

Liễu Thiên Mạch dẫn cậu đi giữa núi rừng, Quân Diễn Chi không lên tiếng, đi sau hai người. Lát sau, ba người dừng lại trước một ngôi nhà bằng đá, bên cạnh là một thanh tuyền, trước nhà có một cái sân phẳng dùng để luyện võ, nhưng lá rụng đầy đất, bụi bặm phủ đầy, bên cạnh là vách sâu vạn trượng, dường như đã rất lâu không có ai ở.

Liễu Thiên Mạch niệm khẩu quyết, gió nổi trong tay, không bao lâu đã thổi toàn bộ lá rụng xuống vách núi.

“Tuệ Thạch phong của ta ít người, nhưng may mà nhiều phòng, mỗi người một cái. Nơi này vốn là nơi ở cho mười lăm đệ tử, hiện tại chỉ có mình đệ.”

Văn Kinh gật đầu.

Liễu Thiên Mạch đặt túi chứa đồ xuống: “Bên trong có chăn, y phục, lương thực, tối nay đệ quét dọn phòng cho sạch rồi ngủ đi – có cần giúp hay không?’

Văn Kinh vội lắc đầu.

“Nghĩ lại cũng không cần… cùng với gia gia như thế, chỉ sợ đã học được mọi thứ từ sớm.” Nói xong nhẹ nhàng vuốt tóc Văn Kinh, đắn đo, lấy một quyển sách bìa xanh ra khỏi túi chứa đồ, “Đây là mười lăm loại thuật pháp cơ bản nhất, có rảnh thì đệ nhớ tu luyện, một thuật pháp cũng không biết, làm sao phòng thân? Hiện tại đệ chỉ mới tầng năm luyện khí, chỉ có thể luyện hai ba loại, từ từ luyện đi.”

Văn Kinh vội vàng gật đầu tiếp.

Liễu Thiên Mạch cười nói: “Trừ gật đầu chính là lắc đầu, thật là tiểu tử ngốc.”

Văn Kinh lúng túng nói: “Đệ, vụng miệng, không biết nói chuyện.”

Liễu Thiên Mạch cười nói: “Đã không còn sớm, chúng ta đi trước. Đệ ở đây tu dưỡng vài ngày, làm quen hoàn cảnh, ba ngày sau huynh sẽ đến xem đệ.”

Nói xong bay vọt lên.


Quân Diễn Chi luôn đứng sau hai người, nhưng chưa từng nói chuyện, lúc này cũng lặng lẽ bay lên, chỉ dửng dưng nhìn Văn Kinh một cái.

Văn Kinh biết hắn vốn ít lời ít nói, cũng không để tâm, vội đáp: “Hai vị sư huynh đi bình an!”

Liễu Thiên Mạch và Quân Diễn Chi bay trên không, cười nói: “Tiểu tử ngốc đó thật làm người yêu thích.”

Quân Diễn Chi yên lặng không nói.

Liễu Thiên Mạch ngẫm nghĩ, lại tiếp: “Tiếc rằng gia gia của đệ ấy thực quá âm tàng, không để đệ ấy thăng tiến tu vi, một chút thuật pháp cũng không cho đệ ấy học, chắc sợ Lộ Kinh học được bản lĩnh sẽ đối phó ông ta. Người nuôi dưỡng nhiều năm còn đối xử như thế, chỉ sợ đã bị tổn thương không ít.”

“… Ừm.”

Liễu Thiên Mạch dường như mang đầy tâm sự, than thở: “Bây giờ cuối cùng cũng có mười đệ tử, chỉ cần cố gắng tu luyện, ba năm sau cũng không đến mức quá khó xem. [Bổ Nguyên công] của đệ luyện ra sao rồi?”

“Đến tầng ba rồi.”

“Trong ba năm nghĩ cách luyện đến tầng năm, có lẽ sẽ vào được trúc cơ trung kỳ.”

Quân Diễn Chi thờ ơ nói: “Đệ gắng sức.”

“Sư phụ… sợ trong vòng nửa năm sẽ xuất quan…” Nói đến đây thì dừng lại, thầm nghĩ y xuất quan rồi thì sao? Còn không phải cũng bỏ lơ bọn họ sao?

Nghĩ nghĩ lại thấy hơi thương tâm, nửa đường cáo biệt Quân Diễn Chi, ai về nơi nấy.

Sắc trời đã muộn, Văn Kinh đốt nến mở cửa phòng, chỉ thấy căn phòng cực kỳ rộng rãi, một cái giường đất, đủ cho mười mấy người lăn lộn trên đó. Gia cụ đơn giản, bàn ghế đầy đủ, tiếc là bụi phủ kín, màng nhện lớp lớp, tạm thời không thể ở nổi.

Văn Kinh thầm nghĩ dù sao cũng được nghỉ ba ngày, tối nay không cần phải ngủ, vì thế lấy dụng cụ dọn dẹp ra khỏi túi trữ đồ, lại múc nước trong sơn tuyền cạnh thạch thất, lau bàn lau nhà, dọn dẹp màng nhện, bận rộn đến nửa đêm, trong phòng mới như đổi mới.

Lúc này toàn thân cậu toàn mồ hôi, bụng đói cồn cào, vội ăn một chén mì, rồi múc một thùng nước, và cứ thế cởi y phục tắm bên sơn tuyền.

Gió lạnh thổi qua, sơn tuyền trong vắt, toàn thân Văn Kinh run lên.

Tắm xong, sắc trời đã dần sáng, Văn Kinh thay trang phục, ngủ suốt một ngày rồi một đêm, cuối cùng ngủ đủ, mới thích ứng.

Sáng sớm, không khí rừng núi trong trẻo, sương mù mông lung, Văn Kinh ngồi trên mảnh đất trước phòng, lấy quyển sách bìa xanh mà Liễu Thiên Mạch cho cậu, bắt đầu luyện tập thuật pháp tấn công cơ bản nhất, thuật quang thích.

[Thuần Minh công] là công pháp, nâng cao tu vi.

Thuật pháp là chiêu số, tu vi càng cao, uy lực thuật pháp càng lớn.

Văn tự trong sách dễ hiểu, Văn Kinh lật xem, theo như sách nói, chậm rãi tụ linh khí quanh người, ba ngày dương âm chớp mắt đã qua.

Hôm nay đang chuyên tâm luyện tập, trong tay chậm rãi tụ lại một lọn linh khí, mơ hồ mang theo lam quang, mông mông lung lung, nhìn rất đẹp. Văn Kinh thích vô cùng, lại nghe một người sau lưng cười nói: “Có chút tiến triển rồi?”

Văn Kinh vội quay đầu, chỉ thấy Liễu Thiên Mạch mặc đồ trắng đứng bên thanh tuyền. Cậu vội đứng dậy, như hiến của quý nâng lọn linh khí cho Liễu Thiên Mạch xem.

Liễu Thiên Mạch nhẹ gật đầu: “Cũng không tệ.”


Tư chất của hài tử này không thể tính là rất tốt, cũng không tính là thông tuệ. Năm đó Quân Diễn Chi nửa canh giờ đã học được thuật quang thích, nói riêng về ngộ tính, là đứng đầu Tuệ Thạch phong, trong cả Thanh Hư kiếm tông này cũng thuộc dạng thượng thừa. Bản thân kém hơn, cũng phải mất nửa ngày. Hài tử này ba ngày mới có thể tụ lại một lọn khí mông lung như thế, có thể nói là ngộ tính bình thường.

Nhưng cũng không phải kém nhất.

Lục sư đệ và bát sư đệ lúc học thuật quang thích, đại khái phải mất bốn năm ngày, mới có thành tựu như Văn Kinh.

Liễu Thiên Mạch nói: “Lọn linh khí này của đệ ôn nhuận dịu hòa, phải làm sao tấn công?”

Văn Kinh nói: “Không thể tấn công.”

Liễu Thiên Mạch tụ một lọn linh khí trong tay, mang theo bạch quang, vốn mềm mềm như của Văn Kinh, nhưng đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh bay ra, hình dạng như chủy thủ, lập tức bắn trúng thân cây, rạch ra một đường thật sâu.

Liễu Thiên Mạch nói: “Ngưng tụ linh khí, mới kiên cường không thể phá vỡ. Thiếu niên áo xám mấy ngày trước giành cờ với đệ, linh khí đó như tảng đá, đánh lên người tuy bị thương chảy máu, nhưng uy lực không bằng lưỡi dao này, cũng là do hắn học không chuyên. Thuật pháp này tuy dễ hiểu, nhưng biến hóa cực nhiều, tác dụng cũng cực lớn. Đệ nên tỉ mỉ lĩnh hội, chuyên cần tu luyện.”

“Dạ.”

Liễu Thiên Mạch lại nói: “Từ nay về sau, sáng sớm đệ luyện công, buổi chiều phải đi làm tạp vụ, biết không?”

Văn Kinh vội vàng gật đầu.

Được Liễu Thiên Mạch dẫn đi qua rừng một lát, đến một nơi mọc đầy thảo dược xanh mơn mởn, như hàng rào bao quanh, mơ hồ có hai thiếu niên đang bận rộn. Văn Kinh nhìn khu vườn đó, chỉ cảm thấy đã trở về thôn Thanh Tuyền, bèn nói: “Trồng rau?”

Liễu Thiên Mạch nói: “Đệ có từng trồng rau chưa?”

Văn Kinh gật đầu: “Lúc trước mỗi ngày đều theo gia gia trồng rau.”

Liễu Thiên Mạch nói: “Thanh Hư kiếm tông chỉ quản đệ tử tu luyện, ăn mặc chi dùng đều do các phong tự lo liệu, làm nhiều được nhiều.”

Nói xong có chút quẫn bách: “Chúng ta chỉ có mười đệ tử, cuộc sống… đương nhiên hơi thanh bần, trồng rau, trồng linh thảo là đại sự hàng đầu.”

Văn Kinh gật đầu: “Không vấn đề, đệ sẽ trồng rau.”

Liễu Thiên Mạch cười nói: “Vậy thì tốt.” Dẫn cậu vào vườn rau, nói: “Ở đây còn có Mạc sư huynh và Cổ sư huynh của đệ làm việc cùng.”

Hai người đang bận rộn đã nghe được động tĩnh, dừng công việc trong tay, nhìn Văn Kinh. Một trong đó là Mạc Thiếu Ngôn cậu từng gặp ở thôn Thanh Tuyền, tướng mạo thanh tú, nhưng vẻ mặt vô lại.

Liễu Thiên Mạch cười nói: “Đây chính là Lộ Kinh mà huynh từng nhắc với các đệ, bắt đầu từ hôm nay sẽ làm việc trong vườn rau, các đệ nhớ chăm sóc, đừng ăn hiếp đệ ấy”.

Mạc Thiếu Ngôn cười, chậm rãi nói: “Đại sư huynh anh minh, đã lừa được đệ ấy vào phong.”

Thiếu niên còn lại tên Cổ Tấn Bình, thân gầy cao, đại khái mười bảy mười tám tuổi. hắn đánh giá Văn Kinh một lượt, cười nói: “Đại sư huynh, hài tử này nhỏ như vậy, có biết làm việc không?”

Mạc Thiếu Ngôn nói: “Làm giỏi hơn huynh.”

Cổ Tấn Bình hơi tức giận: “Sao đệ lại nói chuyện với huynh như vậy? Ít nhất huynh cũng là thất huynh của đệ.”

Mạc Thiếu Ngôn nói: “Đệ không biết nói chuyện, huynh không biết làm việc, tám lạng nửa cân.”

Cổ Tấn Bình tức giận khó thể bình ổn: “Đại sư huynh, nó lại vô duyên vô cớ vô lễ với đệ!”

Mạc Thiếu Ngôn chậm rì rì nói: “Đại sư huynh anh minh.”

Liễu Thiên Mạch chỉ cảm thấy đầu đau khó chịu: “Hai đệ lại còn cãi nữa, trong một năm đừng theo huynh xuống núi. Trước dạy Lộ Kinh làm quen với việc trong vườn rau đi.”

Cổ Tấn Bình giận dỗi không muốn nói chuyện, Mạc Thiếu Ngôn bèn dẫn Văn Kinh đi xem vườn.

Văn Kinh cũng không nói nhiều, sau khi xem hết vườn rau, bèn xách thùng đến sơn tuyền múc nước, trở về tỉ mỉ chăm sóc tưới nước.

Liễu Thiên Mạch thấy cậu làm thuận tay, thành thật nghe lời lại chịu khổ, an ủi và kích động thầm tán thưởng cậu một phen, nhưng bề ngoài chỉ lãnh đạm nói: “Không tồi, các đệ làm đi, mấy ngày nữa huynh lại đến xem.”

Nói xong thì đi.

Từ đó Văn Kinh an ổn ở Tuệ Thạch phong, sáng luyện công, chiều đến vườn rau làm việc. Mạc Thiếu Ngôn và Cổ Tấn Bình có chút không hợp, thỉnh thoảng cãi nhau đánh lộn. Ngoài ra, cuộc sống của Văn Kinh rất phong phú, thoải mái hơn lúc ở thôn Thanh Tuyền nhiều, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng cười của cậu