Hạ Linh ném con tiểu thú màu hoàng kim xuống đất, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến ta.”
Ngô Anh quỳ xuống vuốt thân thể tụ linh thú, khóe mắt đỏ bừng.
“Chết rồi?” Người bên cạnh hỏi.
“… Không chết, linh khí biến mất, trong một đêm không còn chút tu vi, hôn mê bất tỉnh, không biết… khi nào có thể tỉnh.” Giọng Ngô Anh run rẩy.
Bản lĩnh trời sinh của tụ linh thú là tập trung linh khí. Tu vi càng cao, tập trung linh khí càng nhiều. Nuôi con linh thú này tốn không ít tâm huyết của gã, vốn chỉ mong nó có thể giúp mình lên trúc cơ, bây giờ tâm huyết đổ sông đổ biển, gã nên làm sao mới tốt?
Hai người bên cạnh Ngô Anh tức giận nhìn Hạ Linh, một trong đó chính là tu sĩ trúc cơ cứu gã hôm trước, tên gọi Dương Đông Dạ. Dương Đông Dạ nói: “Linh thú này tuy chạy đến địa giới Tuệ Thạch phong của ngươi, nhưng không còn ăn vụng linh thảo của các ngươi, hà cớ gì hạ độc thủ, phế tu vi của nó?”
Lời nói mang gai nhọn, bầu không khí lập tức giương cung bạt kiếm.
Mạc Thiếu Ngôn thấp giọng nói: “Nếu đã không ăn vụng linh thảo của chúng tôi, vậy chạy đến địa giới Tuệ Thạch phong làm gì?”
Hạ Linh lạnh lùng nhìn họ: “Không liên quan đến ta.”
Quy Tâm Bích vội đi tới kéo hắn, ba phải nói: “Nếu đã không liên quan huynh, huynh về trước đi!”
Ánh mắt này chính là dấu hiệu muốn đánh người, nếu để tiếp thì sẽ đánh nhau. Nhị sư huynh này thật là ôn thần, tùy tiện đi thôi cũng có thể gây chuyện.
Trong lòng Văn Kinh lại dậy ngàn tầng sóng. Thì ra con tụ linh thú này chính là con bị hút đi linh khí, phế mất tu vi sao…
Hung thủ chính là ___
“Bát Trảm phong, Bắc Nhạn phong và Nam Nhạn phong của Thanh Hư kiếm tông tài lộc phong phú, có ba đại gia tộc tu tiên đứng sau chống đỡ. Tiếc rằng trong gia tộc tu tiên, đệ tử nuông chiều từ bé, tốt xấu lẫn lộn, thỉnh thoảng có người làm xằng làm bậy.
Hôm nay, ba đệ tử Bát Trảm phong xuống núi, dụ một thôn phụ trẻ tuổi vào thâm sơn. Có lẽ chính là tội ác tày trời, thiên đạo bất dung, khi bọn họ làm thôn phụ hôn mê, đang muốn làm loạn, thì đụng phải một chuyện không nên thấy.
Sau đó, thân thể ba người được phát hiện, linh khí tan hết, tu vi không còn, hôn mê bất tỉnh, biến thành phế nhân.”
____ Trích từ chương mười hai [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Hung thủ thật hút đi linh khí của ba người, sau đó bị Quân Diễn Chi lôi ra, chính là một đệ tử của Thiên Hoành phong, thủ hạ thân tín của Văn Nhân Mộ, tên gọi Mục Chi Thu.
Chuyện không nên nhìn mà ba tên trác táng đó thấy, chỉ sợ chính là chuyện Mục Chi Thu tu ma.
Cho nên nói con tụ linh thú này cũng là bị Mục Chi Thu phế tu vi!
Thiên Hoành phong chó cắn chó, miệng đầy lông…
Tâm trạng Văn Kinh lập tức nhẹ nhõm.
Chuyện này sớm muộn cũng có ngày làm rõ chân tướng, không cần cậu nhọc lòng. Chỉ là Hạ Linh thiên phú dị bẩm, kỹ năng “tự động tìm đường” gây chuyện đầy điểm, tùy tiện bay trong trời tuyết cũng có thể tìm được con tụ linh thú này, khiến người ta khâm phục không thôi.
[Chúng Sinh Chi Kiếp] lấy Quân Diễn Chi làm chủ tuyến, mà tụ linh thú đối với hắn không quan trọng, cho nên không đề cập?
Ngô Anh ngẩn ngơ nói: “Các ngươi đã hút sạch linh khí của tiểu thú này, nó phải tu luyện lại mấy năm mới có thể hồi phục, các ngươi lấy cái gì bồi thường cho ta?”
Mạc Thiếu Ngôn chậm rãi nói: “… Căn bản không phải là do nhị sư huynh làm.”
Đúng lúc này, tiểu thú màu hoàng kim cử động tứ chi, quẫy quẫy đầu, chậm rãi đứng lên. Nó ngồi xổm cạnh Ngô Anh, chậm rãi cọ chân gã, dường như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Văn Kinh nói: “Nếu nhị sư huynh muốn giết con linh thú này, nó còn sống được sao?”
Hạ Linh lạnh lùng nhìn Văn Kinh một cái: “Nếu đã không chết, có gì thì tìm đại sư huynh của các ngươi.”
Nói xong phóng người đi, biến mất trong vùng tuyết mênh mông.
Quy Tâm Bích thấp giọng mắng: “Má! Sau khi tìm phiền toái tới thì không quản, quả là không chịu trách nhiệm.”
Ngô Anh nhìn con tụ linh thú đang liếm chân mình, đột nhiên tát cho một cái: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Ngươi rốt cuộc hiểu cái gì hả! Sau này ta lấy cái gì đút ngươi?!”
Tiểu thú hoàng kim nghẹn ngào một tiếng, lảo đảo không biết làm sao, muốn chạy lại nhưng không dám, vội đến mức xoay vòng tại chỗ.
Dương Đông Dạ lạnh lùng nói: “Ngô Anh, đi! Chuyện hôm nay chưa xong đâu! Không phải là Tuệ Thạch phong hắn, thì có ai làm trò này nữa!”
Ba người Thiên Hoành phong quay người định đi, con tụ linh thú lắc đuôi muốn đuổi theo, nhưng mơ hồ ý thức được chủ nhân không cần nó nữa, đứng tại chỗ nhẹ kêu một tiếng.
Tình cảnh đó thật có chút đáng thương.
Ngô Anh đi vài bước, đột nhiên quay đầu nhìn tiểu thú một cái, cuối cùng bước lại ôm nó vào lòng, cưỡi gió đi.
Mạc Thiếu Ngôn chậm rì rì nói: “Nhị sư huynh không kiên nhẫn đi rồi, chúng ta tiếp tục tìm tuyết sơn bích sâm, hay trở về?”
“Tiếp tục tìm, không có huynh ấy thì tìm không được sao?”
Ba người tiếp tục đi trong núi, mấy lần thấy tuyết sơn bích sâm chui trong tuyết, nhưng không có thân pháp nhanh như Hạ Linh, không bắt được lần nào.
===== Đường phân cách =====
Sáng sớm một tháng sau, Liễu Thiên Mạch gọi chúng đệ tử Tuệ Thạch phong tập trung đến đại điện, sắc mặt nghiêm trọng.
“Tối qua huynh bị tông chủ gọi đi, nói một chuyện quan trọng.”
Quy Tâm Bích hỏi: “Chuyện gì?”
“Năm ngày trước, ba đệ tử Bát Trảm phong bị phát hiện nằm ở giao giới của Ngọc Dung phong và Hồng Tú phong, linh khí trên người bị hút sạch, tu vi mất hết, hôn mê bất tỉnh. Tông chủ và các chủ phong thương nghị, cho rằng chuyện này không nhỏ, có lẽ là hành động của ma tu, vì thế quyết định, bảo chúng đệ tử tuần sơn buổi tối.”
Mọi người ngây ra, than thở.
“Lại phải tuần sơn…”
“Lại không thể ngủ ngon.”
“Ma tu gì? Rất nguy hiểm sao?”
Văn Kinh lặng lẽ nhìn Quân Diễn Chi một cái, thấy hắn mặc thanh sam nhàn nhã, trầm mặc không nói, ánh mắt như có như không rơi lên người mình, liền lập tức dời mắt.
Vì ba tên trác táng Bát Trảm phong mà phải tuần đêm, là một tình tiết quan trọng ở giai đoạn đầu của [Chúng Sinh Chi Kiếp]. Lúc tuần sơn sẽ phát sinh một chuyện, dẫn đến cảm tình của Quân Diễn Chi và một trong những nữ chính Quý Khả Tình nhanh chóng tăng lên.
Quý Khả Tình là nữ chính mà Văn Kinh tán thưởng nhất, mỹ mạo không có gì để chê, tính cách gọn gàng dứt khoát. Giả sử cuối cùng Quân Diễn Chi ở cùng với nàng, đó là chọn lựa tốt nhất.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ một phía của Văn Kinh.
Quân Diễn Chi nguyện ý sống cùng ai, cậu làm sao quản được? Chẳng qua là hóng chuyện hiếu kỳ mà thôi…
Đang nghĩ ngợi lung tung, lại nghe Liễu Thiên Mạch nói: “Chúng ta tổng cộng có mười đệ tử, trong một tháng mỗi người tuần đêm ba lần, không được đến phong khác quấy rối. Mỗi người nhận một miếng linh thạch truyền âm, nếu có chuyện, lập tức dùng linh thạch liên lạc.”
Mọi người lại che mặt, đệ tử mấy phong khác, mấy tháng mới đến phiên tuần núi một lần, bọn họ thì trong một tháng đã ba lần.
Liễu Thiên Mạch sầm mặt nói: “Mỗi tháng các đệ tuần ba lần, huynh cùng Quân sư đệ phải tuần bốn lần, cũng không oán trách như các đệ.”
Hóa ra trừ nhiệm vụ tuần đêm ở phong, mỗi đêm còn cần một tu sĩ trúc cơ đi tuần ở giữa mười sáu đỉnh của Tuần Dương. Tịch Phóng hạ lệnh, mỗi phong phái ra hai tu sĩ trúc cơ, luân phiên tuần mỗi đêm.
Tuệ Thạch phong chỉ có ba tu sĩ trúc cơ, tu vi Hạ Linh cao nhất, nhưng không đáng tin, phiền toái không thôi. Liễu Thiên Mạch sợ hắn gây chuyện, nên tự mình cùng Quân Diễn Chi ra mặt.
Văn Kinh rút thăm, vừa khéo rút được ba ngày đầu mỗi tháng.
Liễu Thiên Mạch lại nói: “Trong mấy đêm tuần núi, ban ngày ngủ, buổi tối tuần tra. Cho mỗi người một miếng bùa ẩn thân trúc cơ, thấy người khả nghi có thể lập tức dùng linh thạch hồi báo, không thể tùy tiện khiêu khích.”
Mọi người đều hít sâu một cái, Quy Tâm Bích nói: “Lần này tông chủ đúng là xem trọng, mỗi phong mỗi đêm tiêu hao một miếng bùa ẩn thân, phải lãng phí bao nhiêu linh thạch đây?”
Liễu Thiên Mạch liếc hắn một cái: “Ngu ngốc.”
Quân Diễn Chi nói: “Ba đệ tử mất tích là của Bát Trảm phong, chỉ sợ đều là đời sau của thế gia tu tiên. Phong chủ muốn nhanh chóng bắt được hung thủ, bỏ ra chút linh thạch chẳng là gì. Mấy miếng bùa ẩn thân đó chỉ sợ toàn là do Bát Trảm phong bỏ ra.”
Quy Tâm Bích gật đầu nói: “Thì ra là thế, Bát Trảm phong không thiếu tiền tài, mấy linh phù này chỉ là chuyện nhỏ.”
Vì thế mọi người đều nhận linh thạch và linh phù từ chỗ Liễu Thiên Mạch, ít hôm nữa bắt đầu tuần đêm.
===== Đường phân cách =====
Tối nay nguyệt hắc phong cao, không khí âm trầm, không có một chút ánh trăng sao.
Gió lạnh thổi qua, làm bông tuyết bay bay, đáp lên mặt.
Văn Kinh xoa bùa ẩn thân, trong lòng thấy hơi ghê sợ.
Ba ngày đầu mỗi tháng, chính là ngày không trăng, trăng khuyết, xung quanh tối thui, đưa tay không thấy năm ngón, không nhìn rõ đường đi. Có bùa ẩn thân bên người, lại không thể dùng linh khí chiếu sáng, đúng là khổ sở không thể tả.
Văn Kinh cưỡi gió đi, chậm rãi phiêu lên phiêu xuống Tuệ Thạch phong.
Đây là lần thứ hai cậu tuần đêm, có thêm chút kinh nghiệm so với hôm qua. Chỉ cần chậm rãi đi, thì sẽ không có vấn đề…
Đi rất lâu, không phát hiện bất cứ dị thường nào. Văn Kinh lại sợ gặp phải tu sĩ trúc cơ tuần tra giữa mười sáu phong, không dám thờ ơ lười biếng, cẩn thận mà đi…
Đến một chỗ sau núi, đã là hơn một canh giờ sau, Văn Kinh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Bỗng nhiên, không xa đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, kèm theo đó là đá nhẹ gõ, trong bóng tối rõ ràng đầy quái dị.
Văn Kinh nghe âm thanh đó, chỉ cảm thấy kỳ quái.
Đó là cái gì? Yêu thú trong núi?
Tiếng sột soạt như thế, độ lớn chỉ sợ hơi ghê người…
Nên tới kiểm tra hay quay người đi?
Văn Kinh suy nghĩ một chút, cậu là tầng sáu luyện khí, bây giờ chỉ biết thuật quang thích và thuật ngự phong.
Nếu lấy trứng chọi đá, chỉ là uổng mạng. Văn Kinh không suy nghĩ quá nhiều, lặng lẽ bay lên không, muốn vô thanh vô tức rời đi.
Yêu thú lớn như thế, cậu không hứng thú biết nó là gì. Huống chi nó cũng không phải hung thủ tổn thương ba người Bát Trảm phong, không cần báo lên.
Nhưng bất ngờ thay, tiếng sột soạt đột nhiên tiếp cận, thoáng chốc đã gần trong gang tấc.
Thoáng cái, toàn thân Văn Kinh bị một thứ to lớn quấn lấy, càng siết càng chặt, hầu như đã quấn cổ họng cậu, nhưng lại mơ hồ run rẩy.
Cổ bị một thứ trơn trợt lạnh lẽo liếm lên, hơi co giật.
Văn Kinh sợ hãi, toàn thân co chặt, siết chặt linh thạch truyền âm trong tay. Cậu rõ ràng đã ẩn thân, tại sao thứ này có thể phát hiện sự tồn tại của cậu? Đây là yêu thú gì?
Giống như giải đáp nghi vấn của cậu, thân hình to lớn đang quấn lấy cậu đột nhiên trùm lên một lớp sáng màu lam nhạt, mơ hồ mông lung, xuất hiện trước mắt cậu, là một con rắn thật lớn.
Lưỡi rắn thè ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.
A a a a a a___
Thuật ẩn thân đâu? Nó thấy được mình sao?
Thân rắn đột nhiên siết chặt, cái đầu cự mãng thoáng chốc tiếp cận, lộ ra răng độc to lớn.