“Thư Tình, đây là...”
Trang Thư Tình không hiểu cười cười, “Đây là Bạch Chiêm.”
”Các ngươi...” Đổng Minh Đức trong mắt xoẹt qua hiểu rõ, lông mày cau lại, “Các ngươi đây là...”
”Bạch công tử giúp ta rất nhiều, nhị cữu mời ngồi.”
Bạch Chiêm nhìn ra nàng cảm xúc không đúng, giống như bình thường ngồi vào bên người nàng nhẹ hỏi, “Làm sao vậy?”
”Nghĩ tới một chút việc, trở về rồi nói với chàng sau.” Dư quang nhìn
thấy ý cười ở khéo miệng Đổng Minh Đức, Trang Thư Tình trong lòng càng
phiền chán.
Nhấp một ngụm trà, Đổng Minh Đức nói: “Thư Tình, nhị cữu tới là vì muốn
mang tỷ đệ các con trở về kinh đô, lúc trước khi đi ngoại tổ phụ và
ngoại tổ mẫu của con đã căn dặn nhất định phải mang các con trở về,
không thể để các con ở ngoài không nơi nương tựa, về sau Đổng gia chính
là nhà của các con.”
”Tâm ý của nhị cữu ta hiểu được, chỉ là con không tính sẽ đi kinh đô,
cuộc sống hiện tại của hai tỷ đệ rất tốt, Thư Hàn cũng đang đi học, ta
cũng có chuyện muốn làm, tiền bạc cũng dư dả, thật sự không cần đến kinh đô gây thêm phiền toái cho ĐỔng gia, nhưng tỷ đệ chúng ta nhất định sẽ
tìm cơ hội đến thăm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.”
”Sao lại nói như vậy, các con vốn là huyết mạch của Đổng gia, sao lại
nói là gây thêm phiền toái.” Đổng Minh Đức nhìn thoáng qua Bạch Chiêm,“Hôn sự của con trưởng bối sẽ chu toàn, sao có đạo lý nào nữ nhi lại tự
mình làm chủ?”
Trang Thư Tình nhất thời nhường mày, “Ý của nhị cữu là, ta không nên tự định chung thân với Bạch Chiêm?”
”Nhị cữu dương nhiên không có ý này.” Trang Thư Tình cơ hồ vừa dứt lời
Đổng Minh Đức liền lập tức phản bác “Sau khi xảy ra chuyện của nương
con, Đổng gia cũng đã buông ra rất nhiều, con đã có... cảm tình với Bạch công tử. Chúng ta cũng không thể cứng rắn hủy đi tình cảm của các con,
chỉ là chuyện hôn nhân phải từ cha mẹ làm chủ, con không có cha mẹ, Đổng gia bụng làm dạ chịu, có trưởng bối làm chủ, chẳng phải sẽ tốt hơn so
với việc con tự định chung thân hay sao?”
”Nhị cữu đã tìm hiểu chuyện của nương thì chắc cũng biết nương vừa mới
qua đời chỉ hơn một năm. Không có lý nào lại tổ chức hơn sự khi đang
trong hiếu kỳ.”
”Cũng không phải như vậy, người làm phụ mẫu luôn mong muốn cho con của
mình được tốt. Con nếu có thể có được một mối hôn sự tốt, tứ muội dưới
suối vàng cũng sẽ cao hứng, lại nói cũng chỉ là đính hôn, chuyện thành
hôn có thể chờ đến sau khi qua hiếu kỳ. Đồ cưới của con cũng cần phải có thời gian chuẩn bị, không phải sao?”
Nếu như nương ở dưới suối vàng biết được chuyện hôn nhân của nàng bị
người thân lợi dụng, sợ là trái tim sẽ thành băng giá, Trang Thư Tình
nhịn không được suy đoán, đến cuối cùng nương cũng không muốn trở về
Đổng gia cầu xin giúp đỡ, sợ không chỉ đơn giản bởi vì ngại mặt mũi.
”Việc này không vội...”
”Đương nhiên là vội.” Đổng Minh Đức vừa nói ra miệng cũng nhận thức được khẩu khí của mình quá mua, vội vàng hoãn lại nói: “Thư Tình, cho dù
chưa đính hôn, con cũng không nên quá mức thân cận với Bạch công tử,
việc ở chung như hiện tại là không thể. Cữu cữu sẽ không hại con.”
Bạch Chiêm nghe không nổi, há mồm liền muốn nói lời ác độc, nhìn thấy Thư Tình liếc mắt qua mới nhịn trở về.”
Nhưng mà sắc mặt lại vô cùng không tốt.
Đổng Minh Đức vẫn không biết mình đã đắc tội với người ta. Vẫn đang
khuyên bảo, “Thư Tình, ngoại tổ phụ con cũng có ý này, các con nếu đã
muốn ở cùng nhau vậy trước hết cũng phải đính hôn, tránh cho miệng lưỡi
người đời. So với bị người ta nói ra nói vào không bằng...”
”Nhị cữu, ngài mới đến. Trước hết đừng nói đến chuyện này, đúng rồi, nhị cữu là trực tiếp tới vậy đã có nơi để tá túc hay chưa?”
Lời đang nói lại bị tiểu bối đánh gãy, ở Đổng gia tuyệt không có chuyện
này xảy ra, nụ cười trên mặt Đổng Minh Đức hơi nhạt đi, nhưng vẫn cố
gắng không thể hiện ra vẻ không vui, “Trước khi đến đây ta đã cho người mua một tòa nhà để đặt chân, cách nơi này cũng không xa.”
”Nhị cữu đi đường xa chỉ vì chuyện của tỷ đệ chúng ta, theo lý mà nói ta nên bồi nhị cữu, chỉ là mỗi ngày ta đều phải đến Từ phủ thay được cho
Từ gia tiểu thư, vì vậy... có chỗ nào thất lễ thỉnh xin nhị cữu thứ lỗi.
Việc này Đổng Minh Đức không có nửa điểm trách tội, đối với Đồng gia mà
nói, đôi tỷ đệ này càng có bản lĩnh thì Đổng gia càng có lợi, trong nhà
có thể có một vị thần y, ngoài việc bảo đảm với người trong nhà ra, về
sau cũng là tiền vốn vững chắc cho Đổng dia, không biết sẽ còn mang lại
biết bao lợi ích về cho bọn họ, ngu ngốc mới đi cấm đoán.
”Chính sự qua trọng hơn, ta cũng muốn đi nghỉ ngơi một chút, cũng đã không còn trẻ, đi đường xóc nảy có chút không chịu nổi.”
Nói xong Đổng Minh Đức liền đi.
Đưa người ra khỏi cửa, sắc mặt Trang Thư Tình liền nhạt xuống, nàng có chút cảm thấy không đáng giá vì Đổng Uyển Như.
Trước khi chết còn tâm tâm niệm niệm muốn trở về nhà mẹ đẻ, kỳ thực bọn
họ đã sớm biết nàng ở nơi nào, nhưng vào thời điểm nàng khó khăn nhất
vẫn không chịu chìa tay ra giúp đỡ.
Lúc nàng và Thư Hàn cần bọn họ ra mặt nhất lại không tìm tới cửa, hiện
tại thấy thanh danh bọn họ lan xa liền xuất hiện, nếu nói bọn họ không
có ý đồ, đánh chết nàng cũng không tin.
”Hắn nhằm vào chàng.” Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, “Chàng nói cho ta biết, bọn họ muốn được gì từ chàng.”
Bạch Chiêm lúc này mới nhớ ra, hình như mình chưa bao giờ nói cho Trang
Thư Tình biết chuyện phụ thân của hắn là hoàng đế, không phải là hắn cố ý gạt nàng, trước giờ hắn cảm thấy việc phụ thân là hoàng đế so với những phụ thân bình thường thật sự là không có cái gì khác biệt, mấy thứ phụ
thân cho hắn, dù là một thứ cũng không quá thực dụng, không bao giờ có
chuyện Bạch Chiêm cách hắn liền sống không nổi, về phần phụ thân của hắn có quyền thế...
Hắn căn bản không cần thiết, cũng không dùng được.
Nói trắng ra, địa vị của hoàng đế ở trong lòng hắn cũng không quan trọng.
Bọn người kia đi theo bên người hắn nhiều năm, là đám người phụ thân
phái tới bảo hộ hắn trong bóng tối, hắn căn bản là không để vào mắt, nói là bảo hộ, chẳng bằng nói thẳng là Bạch Chiêm hắn dung túng cho bọn họ
đi theo, để bọn họ đưa hành tung của hắn cho vị phụ thân kia biết.
Nhưng chuyện này không có nghĩ là hắn không biết, mấy người hữu tâm muốn thông qua hắn để được thứ gì.
”Hoàng đế Đại Chu là phụ thân của ta.”
Hồi lâu Trang Thư Tình vẫn không nói gì.
Nàng nghĩ rằng, có thể gia tộc của hắn có quyền thế lớn hơn Đổng gia, dù hắn không quá phô trương, nhưng chi phí ăn mặc không phải người bình
thường có thể chịu nổi, càng không cần phải nói những người bên cạnh hắn đều vô cùng lợi hại.
Nhưng khả năng nàng không nghĩ tới là, nam nhân trước mắt đối với nàng ngàn y trăm thuận là là một hoàng tử.
Có thân phận như vậy, nàng đại khái cũng hiểu được, Đổng gia sợ là đã nhận định hắn.
”Khoảng thời gian trước ta có đi một chuyến đến kinh đô, trong lúc vô
tình có gặp được vài người, hẳn là đã bị nhớ kỹ, Đổng gia, không có hảo
tâm.”
”Đâu chỉ là không có hảo tâm, chàng mới trở về vài ngày, Đổng Minh Đức
lập tức đuổi tới nhanh như vậy, chỉ có một khả năng.” Trang Thư Tình hừ
lạnh, “Nương của ta ở nơi nào chỉ sợ là Đồng gia đã sớm biết, sự tồn tại của tỷ đệ ta cũng đã biết từ lâu, bọn họ nhanh chóng đến đây như vậy,
hiển nhiên bởi vì bên người của ta có một vị Bạch công tử, càng có khả
năng là diện mạo của chàng Đồng gia đã sớm nhận ra được, mấy ngày nay
chàng đến kinh đô gặp mặt cùng bọn họ, bọn họ tất nhiên là nhận ra, thân phận của chàng, đối với công danh của bọn họ cũng có trợ giúp ít
nhiều.”
”Dù cho không có ta, tỷ đệ các nàng cũng sẽ sớm được bọn họ nhận về,
những người có thể mang lại lợi ích cho gia tộc, bọn họ sẽ không từ bỏ
bất cứ giá nào thu về, mấy đại gia tộc đều là loại người này.” Thân thế
của Bạch Chiêm là thứ vững chắc nhất họ có thể dựa vào, như trong mắt
Bạch Chiêm tất cả hắn đều không để ý,“Nàng tính là thế nào?”
”Chờ.” Trang Thư Tình cười, “Người của chàng đều có khả năng, giúp ta
làm xong bộ hô hấp cơ đi, tuy rằng nó đơn giản, nhưng rất thực dụng, ta
nghĩ muốn đi Liễu gia, bệnh của Liễu tam tiễu thư không thể tiếp tục kéo dài, nếu như Liểu gia đồng ý để ta ra tay, vậy khoảng thời gian này
thời gian của ta rất gấp, không thể gặp Đổng Minh Đức mỗi ngày được.
”Không muốn xé rách mặt?”
”Nhưng vậy sẽ bất lợi cho ta và Thư Hàn, nể mặt chàng, bọn họ cũng sẽ
không động thủ vối ta.” Nhớ tới thân phận của Bạch Chiêm, Trang Thư Tình lại đột nhiên nhớ tới vị lão nhân hắn đã mang tới tiệm may của nàng, vị lão gia kia không phải chính là...
Thì ra nàng đã từng tiếp xúc gần như vậy với người quyền lực nhất Đại Chu.
Đổi lại là ai cũng rất khó có khả năng biết được thân phận của Bạch
Chiêm lại bình tĩnh như thường cùng hoàng tử tiếp tục ở chung, nhưng
Trang thư Tình không phải người bình thường, càng nhiều hơn là nàng tò
mò về hắn, “Không phải hoàng tử sẽ sống ở kinh đô hay sao? Ta nhớ rõ Đại Chu chưa từng cho hoàng tử đất phong.”
”Đúng là không có, Hội Nguyên Phủ cũng không phải là đất phong của ta, đây là nơi ta và nương ta ở lại sinh hoạt lâu nhất.”
Không phải phi tử sẽ sống trong hoàng cung hay sao? Trang Thư tình lại càng không hiểu
Đại khái đoán được nghi hoặc của nàng, Bạch Chiêm giải thích, “Nương của ta không có tiến cung, trong lúc phụ thân của ta cải trang vi hành hai
người đã quen biết, cũng có một đoạn tình cảm, khi đó nương không biết
thân phận của phụ thân, chờ đến khi biết được thì đã muộn, nàng không
muốn theo phụ thân tiến cung, biết được mình mang thai cũng không nói
ra, tự mình sinh hạ, sau đó nuôi ta lớn, sau khi nương chết ta mới đi
gặp phụ thân, đưa di ngôn của mẫu thân cho hắn, khi đó hắn mới biết, hắn còn có một nhi tử là ta.”
”Sau đó chàng cứ như vậy tiếp tục sinh hoạt ở đây?”
”Ừm, nơi này rất quen thuộc.”
Trang Thư Tình lại hỏi, “Người Bạch gia đâu? Họ không đối tốt với chàng sao?”
“Nương đã cắt đứt quan hệ với bọn họ từ sớm, sau khi nương chết, không
biết từ đâu nghe được phụ thân ta là hoàng đế, sau đó muốn tới mang ta
trở về, a, đúng là nằm mơ.”
Đúng vậy, lấy tính cách của Bạch Chiêm, không tìm Bạch gia gây phiền
toái chính là niệm tình nương của hắn, bọn họ còn muốn đến kiếm lời từ
hắn, thật là nằm mơ, đã biết được chuyện của Bạch Chiêm, Trang Thư Tình
cũng không tiếp tục truy vấn kết cục của người Bạch gia.
”Phụ thần chàng, đối với chàng là có... thái độ gì? Lần trước ta thấy, hình như là rất tốt.”
”Chỉ cần không có chọc gì tới đối phương, ai cũng không thể đụng đến
ngươi một sợi tóc.” Bạch Chiêm quá hiểu điểm này, vì vậy hắn cũng không
muốn đoạt, đoạt không được thì đi mà tự trách bản thân không có tài cán, bất quá trước mắt hắn cũng không có ý muốn vị trí kia.
”Ta không muốn quen biết gì với hắn, hắn lại tìm tới chỗ của ta, tháng
mười hàng năm đều muốn tới đây ở vài ngày, có thứ gì tốt cũng đưa cho ta một phần, quan hệ cũng không quá kém, về phần Đổng gia...”
Trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết nói thế nào để nàng
hiểu, việc giải thích những mối quan hệ này không phải sở trường của
hắn.
Trang Thư Tình đại khái cũng hiểu được.
Đơn giản là Bạch Chiêm không có đặt nặng mối quan hệ với hoàng đế, những hoàng đế lại rất để bụng với đứa con này, hoàng đế tốt với ai, tất
nhiền triều thần cũng vì muốn được niềm vui của hoàng đế mà đi nịnh hót
người đó, Đổng gia phát hiện tiểu bối bọn họ ném ra bên ngoài bấy lâu
nay lại cùng vị hoàng tử được bệ hạ ứu ái nhất ở cùng một chỗ, sao có
thể khiến bọn họ bỏ qua cơ hội này.
Hiếu kỳ thứ gì đó đều ném qua một bên, định xuống việc hôn sự trước rồi nói tiếp.
Trang gia không chút dính dáng đến bọn họ, là trưởng bối duy nhất, việc
hôn sự của nàng tất nhiên Đổng gia phải đoạt tới tay, nếu không, đem
nàng nhặt về nhận thân thích cũng sẽ nhấc lên quan hệ với hoàng thượng,
việc tốt như vậy, không làm chính là đồ ngốc.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tâm tư Trang Thư tình đối với Đổng gia càng phai nhạt, trở về? Không có cửa đâu.
Cho dù nàng có bị vạn người chê bai, cũng sẽ tuyệt không có chút gì dính đến Đổng gia.
”Ta hiểu rồi, Đổng gia, thứ lỗi không phụng bồi.”