Xe ngựa đã đi xa, chỉ còn lại một phụ nhân nằm dưới đất chật vật không chịu nổi.
Lời nói khí phách trước khi Trang Thư Tình rời đi kia, cùng với ánh lợi
hại như có như không đảo qua, rất nhiều năm sau, người của Trang gia vẫn còn nhớ rõ cảnh này.
Ngày đó Trang Thư Tình biểu lộ ra hàn ý, khiến cho lòng người Trang gia
càng thêm cố kị, người muốn tiến lên, tâm tư là không thể thiếu.
Lúc này, bọn họ thật sự tin tưởng chỉ cần làm được theo như lời của
Trang Thư Tình, thì việc sau khi đậu được thi huyện, hết thảy đều không
thành vấn đề. Còn chưa nói tới việc, nàng chỉ là cô nương khuê tú chưa
gả, tuy không khiến cho bọn họ cảm thấy lo lắng, nhưng cũng để cho bọn
họ kính trọng ít nhiều. Bả vai nàng không đủ dày cũng không sao, bọn họ
có thể giúp đỡ, vóc dáng không đủ cao cũng vẫn không là gì, vóc người
bọn họ không lùn, thứ bọn họ muốn, chính là thời điểm bọn họ cần thì có
thể giúp bọn họ một tay để cho bọn họ có thể đứng vững vàng, những
chuyện sau này bọn họ có thể tự mình giải quyết.
Thanh Dương Tử sau khi xong chuyện liền bước lên xe ngựa, sùng bái nhìn Trang Thư Tình, toàn thân đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Bạch Chiêm một cước liền đá hắn ra ngoài, nha hoàn hiểu ý kéo cửa lại
canh giữ ở gian ngoài, ánh mắt nhìn Thanh Dương Tử đều là trêu tức, tư
thế đáp đất này của Thanh Dương Tử khiến cho mấy người bọn họ ôm bụng
cười thành đoàn. Âm thầm than.
Trang tiểu thư uy vũ, Trang tiểu thư khí phách, khiến cho khí thế của công tử nhà hắn đều bị áp chế.
Ngay vừa rồi, hắn cảm thấy Trang tiểu thư giống như đã được tháo gỡ khỏi trói buộc, so với người lúc trước luôn chịu bó tay bó chân rõ ràng là
có sự bất đồng, mặc kệ là vì sao. Hắn đều cảm thấy đây là chuyện tốt,
tưởng tượng đến bộ dáng Trang tiểu thư hất tay mụ điêu phụ đứng mắng
chửi người, Thanh Dương Tử cười càng thêm cổ quái.
Tuy rằng bên trong buồng xe Trang Thư Hàn vẫn còn đó. Nhưng Bạch Chiêm
cũng không chịu thu liễm, trên mặt mang theo ý cười, lan tràn tới tận
khoé mắt, ánh mắt đều trở nên nhu hòa.
Hắn không sợ Thư Tình mượn tay hắn làm việc, cũng không sợ Thư Tình có
suy nghĩ đáng sợ, hắn chỉ sợ Thư Tình tự làm uỷ khuất bản thân mình.
Nếu như mỗi ngày Thư Tình đều có thể giống như vừa rồi, thì hắn sẽ càng thêm cao hứng.
Như là biết hắn đang nghĩ cái gì, Trang Thư Tình tà tà liếc mắt nhìn
hắn, rồi lại nhìn về phía đệ đệ đang trầm tĩnh, “Cảm thấy tỷ tỷ làm quá
mức sao?”
”Làm sao có thể!” Trang Thư Hàn vội vàng lắc đầu, trên mặt có chút rõ
ràng, “Lúc trước đệ đỗ đầu, kỳ thực cũng có chút đắc ý, cảm thấy mình
mới mười tuổi đã có thể đứng đầu cả một kì thi, chưa nói trước được
chuyện sau này nhưng bây giờ có lẽ cũng là người đầu tiên có thành tích
như vậy khi mới ở lứa tuổi này, hơn nữa tỷ tỷ rất cao hứng, đệ liền có
chút lâng lâng.”
Cúi đầu, thanh âm của Trang Thư Hàn thấp hơn chút, “Đệ chỉ lo đắc ý, tỷ
tỷ cũng đã vì đệ mà suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc đó, khi chúng ta rời
khỏi lãnh sơn phải lấy ngọc bội của mẫu thân đi cầm mới dám đến Hội
Nguyên Phủ, hiện tại tỷ tỷ lại lấy ra một ngàn lượng... Nếu không phải
vì ta, tỷ tỷ cần gì phải làm như thế. Một ngàn lượng này cũng đủ cho tỷ
đệ chúng ta tiêu xài cả đời.”
”Một ngàn lượng, sao có thể tưởng tượng được chúng ta có thể tích góp
được nhiều như vậy, cũng không phải khó tránh như vậy, đệ thật có thể
tin rằng đó là bạc mà chúng ta tích góp được sao? Tổ bá phụ khẳng định
là không tin.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng nhìn thấy đệ đệ xúc động lớn như vậy, Trang Thư Tình vẫn cảm thấy cao hứng. Nàng thật sự lo lắng,
không biết rằng mình nuôi dưỡng đứa nhỏ này có gì sai sót không.
”Gia tộc có thể không giúp ngươi lên, nhưng nhất định sẽ không kéo chân
sau của ngươi. Một ngàn lượng này, tỷ cũng không trông cậy vào nó thực
có thể tạo được tác dụng lớn, chỉ cần bọn họ chuyên tâm dốc lòng học
tập, nhiều hiểu đạo lý hơn một chút, không hoành hành nơi quê nhà, không ỷ thế hiếp người, thì mục đích của tỷ tỷ đã có thể đạt được, Thư Hàn,
đệ phải nhớ kỹ, đệ không phải chỉ có một người, cả đời đệ cũng không thể thoát được liên quan gia tộc Trang gia này, nếu đã không thoát được,
vậy thì phải tận lực mà đưa bọn họ đi lên, trước phải tề gia, sau mới có thể giúp nước, trong lịch sử, thành danh một đời của danh thần bị huỷ
trong tay gia tộc cũng không thiếu, nhất định phải sắp xếp cho tốt.”
”Tỷ, Đệ đã biết phải làm sao.” thái độ Trang Thư Hàn dị thường nghiêm
túc, tỷ tỷ rất ít giảng đạo lý với hắn, cho dù những đạo lý kia hắn đều
đã hiểu, nhưng chỉ cần tỷ tỷ nói ra, hắn cố gắng ghi nhớ trong lòng.
”Tỷ tỷ biết đệ đều hiểu hết, Trang gia tuy rằng có một Trang Trạch
Lương, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là gia tộc giữ vững tác phong, có
tổ bá phụ ở đây, cũng không cần chúng ta hao phí nhiều tâm tư, đệ chỉ
cần quản chuyện trước mắt, vững bước tiến về phía trước là được. Đệ chỉ
cần nhớ kỹ, đệ càng có tiền đồ thì càng có quyền lên tiếng, lời nói ra
mới có thể khiến cho người khác kiêng kị, những chuyện còn lại, hết thảy đã có tỷ tỷ.”
”Tỷ tỷ, đệ sẽ không khiến cho tỷ vất vả lâu thêm nữa.”
”Tỷ tỷ chờ.”
Bạch Chiêm tận mắt nhìn thấy một màn này, tỷ tỷ dạy rất dụng tâm, đệ đệ
cũng nghe rất nghiêm cẩn, hắn cảm thấy Trang Thư Hàn có một người tỷ tỷ
như vậy quả thực là phúc ba đời hắn có được, Thư Tình chỉ cần dụng tâm
với hắn một nửa so với đệ đệ nàng, hắn đã cảm thấy thỏa mãn.
Mà lúc này Trang gia đang là một mảnh hỗn loạn.
Trang Thư Đình cầm cây kéo đặt ngay yết hầu, tóc tai tán loạn, xiêm y
dính bụi, thanh âm cũng giấu không được lộ ra tuyệt vọng, “Cút, toàn bộ
cút ra khỏi nhà ta, nếu như các ngươi muốn bức ta, ta liền chết trước
mặt các ngươi, khi nha môn đến thì để cho người ngoài nhìn xem, kẻ làm
tỷ tỷ như ả đã bức tử muội muội mình như thế nào.”
Trần Nguyên chẳng những không lui về phía sau, ngược lại bước chân còn
rất thong thả tiến về phía trước, “Muốn chết? Có thể, ngươi chết rồi thì việc hôn nhân này liền không cần tính nữa, chết đi.”
”Ngươi là ác ma!” Trang Thư Đình hô to, đâm kéo xuống, máu đỏ tươi theo cần cổ chảy xuống.
Trần Nguyên đương nhiên sẽ không để cho nàng chết, trong lòng hắn rất
rõ, nữ nhân này sẽ không thật sự đi tìm chết, nàng ta luyến tiếc cái thế giới chẳng tốt đẹp như nàng tưởng tượng này, chỉ cần đem mạng đến uy
hiếp thì có thể vọng tưởng khiến cho bọn họ thu tay lại sao.
Đáng tiếc, người nàng gặp không phải là loại người thương hương tiếc ngọc.
Nghĩ muốn đạp địa vị của Trang tiểu thư trong lòng của công tử là đã
phạm vào kiêng kị, huống chi ả còn đem chủ ý đánh lên người công tử,
tuyệt không có khả năng cho qua dễ dàng.
Đương nhiên, nếu như Trang tiểu thư mở miệng thì mọi chuyện liền ổn
thỏa, nhưng mà nếu như Trang tiểu thư muốn cầu thì đã cầu từ sớm.
”Ta muốn gặp Trang Thư Tình, ta muốn thấy nàng ta!”
”Người tới, don dẹp lại một chút rồi đưa nàng ta lên kiệu hoa.”
”Ngươi dám...”
Trong chớ mắt Trần Nguyên đi đến trước mặt nàng ta đoạt lấy kéo, lại đánh vào sau gáy nàng ta một chưởng.
—— Hừ, hắn có gì không dám.
”Mặc kệ là giờ lành hay không lành cũng phải đưa người đi, tận mắt nhìn bọn họ viên phòng.”
”Vâng.”
Đem người xách lên ném qua, Trần Nguyên cảm thấy bản thân hắn thật sự là người tốt, chuyện tốt như vậy cũng có thể làm được tử tế, không biết
công tử có thưởng cho hắn chút gì tốt hay không.
Trang Trạch Lương đã đi một chuyến tới nha môn, nhưng lại không còn dễ
nói chuyện như mọi lần bình thường khác, sau khi gặp huyện lệnh liền
biết lệnh này không thể nghịch. Lai lịch của Bạch Chiêm sợ là so với
đoán trước của hắn còn lớn hơn nhiều, Đình nhi không muốn gả cũng phải
gả.
Sau khi nhận mệnh, hắn dứt khoát ở trong chủ ốc chăm sóc lão mẫu thân.
Lão thái thái dù sao cũng đau lòng cháu gái yêu thương từ nhỏ tới lớn,
cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, hỏi.”Không còn biện pháp khác?”
”Nếu Tình nhi nguyện ý nói lời giúp thì may ra...” Trang Trạch Lương lắc đầu, “Nàng hận còn không kịp, làm sao có thể nói tốt, nương, đây cũng
là do Đình nhi gieo gió gặt bão, nếu không phải nàng muốn trèo cành cao, thì làm sao có thể rơi vào kết cục như bây giờ? Chưa đề cập tới xuất
thân của Bạch Chiêm như thế nào. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết hắn
vì Tình nhi mới trở về, nếu nói lời khó nghe thì chính là Đình nhi nghĩ
muốn đoạt nam nhân của tỷ tỷ, Tình nhi dựa vào cái gì mà còn giúp nàng
nói chuyện, Tình nhi... Rất giống Uyển Như.”
Khi yêu thì liều lĩnh, khi hận, thì ngay cả liếc mắt cũng ngại nhiều,
trước mắt Trang Trạch Lương hiện lên ánh mắt của Uyển Như, lạnh như vậy, hoang vắng như vậy...
Cuống quít nhắm mắt lại, đem hình ảnh trong đầu xoá đi, Trang Trạch
Lương không hiểu sao lại cảm thấy lưng có chút lạnh. Thân thể Lão thái
thái ngã xuống giường, trong miệng thì thào tự nói, “Nghiệp chướng,
nghiệp chướng a...”
Chuyện của Trang gia, Trần Nguyên tự mình bẩm báo cho công tử.
”Thành?”
”Vâng.”
”Vậy thì đi làm chuyện khác, còn đứng đây làm gì.”
”Là, Trang tiểu thư...”
”Nàng không cần biết chuyện này.”
”Vâng.”
Bạch Chiêm không nói, Trang Thư Tình sau khi lên thuyền cũng không đề cập tới. Tựa như đã quên có một người như vậy.
Sau khi Trang Thư Mẫn lên thuyền không lâu đã gọi nàng qua.
Bạch Chiêm chỉ cho rằng hai tỷ muội có chuyện muốn nói cũng không đi
cùng, đây là thuyền của hắn, còn có thể xảy ra chuyện gì, thì tất cả mọi người, bao gồm cả hắn đều đi cắt cổ xuống.
”Tình muội muội, đây là thuyền... của Bạch công tử?”
”Đúng, thì sao?”
Trang Thư Mẫn cười khổ. Tất cả mọi người cảm thấy Bạch công tử quá phô
trương, sau khi lên thuyền nàng mới biết được những thứ kia không đáng
kể chút nào. Thuyền này tuy ít người đi theo bên cạnh Bạch công tử,
những mỗi một đồ vật trên thuyền đều đẹp đẽ quý giá khiến cho nàng đến
gần cũng không dám, chỉ sợ sẽ chạm hỏng mất.
”Muội làm sao lại trêu chọc đến loại người như vậy, nếu muội bị khi dễ,
người trong Trang gia ai có thể xuất đầu làm chủ cho muội.”
Biết Trang Thư Mẫn vì lo lắng cho chính mình nên lòng Trang Thư Tình
cũng cảm thấy mềm đi, “Bị khi dễ thì bị khi dễ, nếu như vậy thì sẽ
không tiếp tục quấn quít lấy hắn không tha, Mẫn tỷ tỷ, muội và tỷ khác
nhau, ở trong lòng tỷ, ngày thành thân của nữ nhân bị hủy thì cũng chính là huỷ đi hết thảy, phải bồi cả một đời, cuộc sống sẽ u ám, còn với
muội, thành thân sinh con có thể nhưng cũng không phải là toàn bộ của
muội, dù chưa cưới đã sinh con, muội cũng có thể sống vui vẻ.”
Thấy Trang Thư Mẫn đột biến sắc mặt, Trang Thư Tình cười, “Tại sao lại
không chứ? Tại sao ngay bản thân mình lại phủ quyết chính mình, người
còn sống là còn có ý nghĩa, nhưng nếu như mình không cảm nhận được điều
đó, như vậy thì không phải cuộc sống thật sự, người còn sống, được làm
chính mình, nếu như có thanh danh tốt, thì đương nhiên là không thể tốt
hơn rồi, còn nếu như thanh danh bị vấy bẩn thì như thế nào cũng phải bắt người ta nhận mệnh theo ý người đời sao? Ta sống trên đời này không gia tăng bất kì gánh nặng nào cho ngươi, không ảnh hưởng xấu gì đến ngươi,
vậy thì ngươi có tư cách gì đến châm chọc, khiêu khích, thuyết tam giảng tứ với ta?”
Trang Thư Mẫn nghe, một hồi lâu mới nói tiếp, “Tình muội muội, muội là
muốn nói với tỷ, chỉ cần mình không thuận theo, không dựa vào người khác cũng có thể sống được tốt, căn bản là không cần để ý đến người khác nói như thế nào?”
”Chính là ý này, nói đến cùng vẫn phải tự lập tự cường.” Trang Thư Tình
ngồi dựa vào ghế, “Cho một ví dụ đơn giản nhất, cuộc sống của muội và
Thư Hàn trước khi thoát ly Trang gia nhìn chật vật không chịu nổi, nhưng sau khi trở về Trang gia, ai dám xem thường mà liếc mắt nhìn chúng ta?
Trước đây mấy người chẳng phải còn không muốn thân cận với chúng ta sao? Nhưng tỷ xem, Thư Hàn đỗ đầu bảng, muội có thể lấy ra ngàn lượng bạc
đưa cho gia tộc, có thể giúp đỡ được phần nào cho tộc nhân, Trang Trạch
Lương hận không thể đem những lời nói lúc trước nuốt lại, mỗi ngày đều
muốn được một lời tốt từ chúng ta, những người khác ai mà không nâng dỗ
(nâng đỡ + dỗ dành), cho dù là nam nhân theo bên người ta, bọn họ cũng
chỉ dám oán thầm ở trong lòng, người chính là như vậy, ai có bản lĩnh
người đó có tư cách lên tiếng nói, nếu như chuyện của tỷ đặt lên người
muội, muội có thể khiến cho Bành gia phải cầu muội buông tha cho bọn họ, tỷ tỷ có tin hay không?”
”Tin.” Nghĩ đến những ngày không có thiên lý này, Trang Thư Mẫn cười
khổ, “Tỷ tỷ tin, Tình muội muội, muội phải dạy cho tỷ, tỷ muốn sống tự
tại giống như muội vậy.”
”Đương nhiên, muội còn muốn chọn người để gả tỷ ra ngoài kia!”
”Chỉ cần có người muốn, tỷ liền gả.”
Ai ui, Trang Thư Tình nhìn về tỷ tỷ ở phía sau, sau khi nói xong đầu cũng không dám ngẩng lên, thật đúng là có chút dũng khí a!