Ác Nhân Thành Đôi

Chương 74: Thành toàn

Trang Thư Tình lúc nghe thông truyền liền tức không chịu nổi.

”Nàng không muốn gặp thì đừng gặp, ta kêu người đuổi họ đi.”

”Không, chàng không hiểu.” Trang Thư Tình dùng sức chịu đựng để không
rùng mình, “Bà ta chính là biết muội không dám làm như vậy mới có thể
thông truyền muốn vào cửa gặp mặt.”

Bạch Chiêm vừa nghĩ, liền hiểu, “Là cái danh bất hiếu kia.”

”Muội tuyệt không cúi đầu trước loại người này, nhất định không.” Chỉ
cần qua lần này, đã có thể yên tâm cả đời, muốn nàng thỏa hiệp với đám
người hạ lưu kia, còn không bằng giết nàng đi!

”Được, muộimuốn thế nào.”

Trang Thư Tình đứng dậy, “Chúng ta ra ngoài gặp bà ta, muội muốn nhìn thử những người kia làm sao đổi trắng thay đen.”

Vừa ra khỏi phòng, liền thấy Trang Thư Hàn chạy tới, cơn tức đầy người, “Tỷ tỷ, đệ cũng đi.”

Đại môn từ từ mở ra.

Nơi này vốn không phải địa phương hẻo lánh, tin tức tân khoa bảngở đây
đã sớm lan truyền, không ít người tò mò vây chung quanh nghe ngóng khi
thấy trước cửa phủ có người cố ý gây khó dễ, hơn nữa người càng lúc càng đông.

Trang Thư Hàn đi trước, Trang Thư Tình đi sau, Bạch Chiêmtheo sát.

”Nghe nói lão phu nhân nhất định đòi gặp, bằng không sẽ cho mọi người biết tội danh bất hiếu của chúng ta?”

”Không phải, chỉ là tổ mẫu muốn gặp tôn nhi giải thích rõ ràng khúc mắc trong lòng các con.”

Làm bộ làm tịch, tốt lắm, trong lòng Trang Thư Tình âm thầm thay đệ đệ mắng lão thái bà này ngàn lần,vạn lần!

Lão thái thái nét mặt lộ ra chút buồn bã lại nói tiếp, “Ta là tổ mẫu của các con, con trở về mấy ngày vẫn chưa đến thăm hỏi thỉnh an, ta rất nhớ các con.”

”Tổ mẫu? Lão phu nhân chớ nói giỡn, hai tỷ đệ chúng ta không có bất kỳ
quan hệ gì với cả nhà Trang Trạch Lương, toàn tộc Trang gia có thể làm
chứng, lão phu nhân nếu không rõ có thể đến hỏi bất cứ lúc nào, đại bá
phụ Trang Trạch Dân của ta sẽ trả lời cặn kẽ giải toả hiểu lầm cho lão
phu nhân.”

”Dù đã thoát ly môn hộ thì các con vẫn là cháu của ta, trong người chúng ta cùng chảy một dòng máu, huyết thống không thể chối bỏ.”

Trang Thư Hàn tức giận nở nụ cười, “Lúc trước khi vứt bỏ tỷ đệ ta, lão phu nhân có nghĩ tới chúng ta là cùng chung huyết mạch?

Đợi khi ta đỗ đầu bảng mới nhắc đến hai chữ thân tình, trên đời có việc tốt như vậy sao?”

Gương mặt lão thái thái vẫn điềm tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi lãnh ý
của Trang Thư Hàn, cũng không vì những lời to nhỏ xung quanh mà chột
dạ.”Chuyện đã qua, ai đúng ai sai ta không muốn nhắc nữa, nhưng mà Thư
Hàn, con không nghĩ đến bản thân, cũng nên nghĩ cho tỷ tỷ, không có phụ
mẫu làm chủ,chuyện chung thân đại sự ai sẽ lo liệu, cả đời này của tỷ
tỷ, con đành bỏ lỡ sao?”

”Lão phu nhân không cần lấy ta làm cớ, ta dù cả đời không gả cũng không
phiền lão phu nhân lo nghĩ, vả lại gả hay không gả là chuyện của ta,
không can hệ cả nhà lão nhân gia ngài.”

Trang Thư Tình từ tốn tiếp lời:“Cái gì gọi là nam hôn nữ gả phụ mẫu làm
chủ, ta chỉ có một mẫu thân đã mất nhiều năm, còn người tên Trang Trạch
Lương kia xứng đáng làm phụ thân sao?

Ta không quên được hình ảnh nương cười trước khi lâm chung dặn dò chúng
ta phải nên người, hiếu thảo phụ thân, kính trọng tổ mẫu, phải sống thật vui vẻ để mẫu thân nơi cửu tuyền được an lòng.

Ta có thể quên sao ngày đưa tiễn mẫu thân người được gọi là phụ thân
không rơi một giọt nước mắt, mẫu thân bệnh liệt giường không một lần
thăm hỏi, lúc mẫu thân nhắm mắt chẳng thấy bóng dáng.

Tổ mẫu từ tâm thật đáng kính trọng thế mà tỷ đệ chúng ta áo rách quần
mỏng giữatrời đông giá rét ai người hỏi han? Tổ mẫu sao? Người ấy đang
bận rộn châm chút quần là áo lụa cho muội muội, đệ đệ thứ xuất yêu quý
của ta.

Đêm giao thừa chúng ta ăn lạnh, uống lạnh, áo không đủ ấm, cơm không đủ
no, thương nhớ mẫu thân, vừa tủi vừa buồn, ai người quan tâm? Người một
nhà các người nói cười rộn ràng, hạnh phúc quây quần, món ngon rượu ấm,
tất niên vui vẻ, năm mới đủ đầy.

Ta càng không thể quên di nương kia kiêu ngạo thế nào, số phận ta trước
mặt người đó còn thua cả một con kiến, kiến có thể cắn trả còn ta chẳng
chút khả năng phản kháng có thể tự do bày bố, muốn dẫm đạp thế nào liền
có thể tùy ý. Nếu ta vẫn chưa thể thoát ly căn nhà đó, bây giờ có lẽ ta
đã được gả cho tên vô lại ở thành đông, hoặc gã què thành tây như lời
Trần di nương hiền lành, rộng lượng của Trang Trạch Lương.

Cầu lão phu nhân giúp ta thông suốt, người tổ mẫu ấy, phụ thân ấy có gì
để yêu kính, đại sự cả đời nên để những người này an bày? Mái nhà như

thế có thể bình yên, vui vẻ mà sống?”

Lão thái thái nhất thời không thể phản bác, Trang Thư Tình lại lãnh đạm
nói: “Lúc đó Thư Hàn vì muốn có thể xem được nhiều sách hơn nên đi tới
thư phòng phụ thân để tìm, là ai cầm nghiên mực liệng lên đầu hắn, nói
cả đời hắn cũng chẳng thể có tiền đồ, cũng may ta kịp thời đỡ thay hắn
dù trán va đập chảy máu ta vẫn cảm thấy may mắn, nếu để Thư Hàn còn nhỏ
như vậy phải chịu lực đạo đó, nói không chừng cả mạng cũng không còn.

Hiện tại đệ đệ ta có tiền đồ, mấy người quên hết rồisao? Hay là ký ức bị lương tâm ăn mất rồi? Chỉ có không còn ký ức các người mới không nhớ
lúc trước tỷ đệ chúng ta bị đối xử thế nào, lão phu nhân, ngài sống lâu
như vậy, năm tháng chỉ cho ngài bản lĩnh phải trái bất phân thôi sao?

Các người hiện tại còn tư cách nói chúng ta bất hiếu? Có thể không thẹn lương tâm mà giảng giải đạo lý? Ta không lỗi đạo làm người, nơi này của ta không hoan nghênh lão phu nhân đại giá quang lâm, cả nhà Trang Trạch Lương đừng mong bước qua ngưỡng cửa này nửa bước, suốt đời cũng đừng mơ tưởng.”

”Tình nhi...”

”Ngươi không có tư cách gọi ta Tình nhi!”

Trang Thư Tình quyết tuyệt đánh gãy lời Trang Trạch Lương, “Nương từ bỏ
tất cả đi theo ngươi, ngươi đối xử với nương thế nào? Cả nhà ngươi ghen
ghét mẫu thân ta xuất thân cao quý, lại vì người không còn địa vị mà bỏ
bê. Ngươi theo đuổi danh lợi, học đòi văn vẻ, mặc nương một mình chèo
chống gia đình, lao tâm lao lực, dốc hết tâm tư, tài phú gây dựng Trang
gia của ngươi ngày một sung túc, an lạc,vậy mà ngươi lấy gì để hồi báo
người, sủng thiếp diệt thê, bội bạc vô tình?”

Nàng không thể nhẫn nhịn, càng không muốn nhẫn nhịn, nếu nàng tức giận công tâm không phải làm lợi cho những kẻ đó sao?

Lồng ngực Trang Thư Tình phập phồng kịch liệt, nàng không thể khắc chế
cảm xúc lúc này, mặc dù cơ thể không phải của nàng, nhưng nàng lại cảm
thấy uất khí tức nghẹn,vô cùng khó chịu, sao trên đời lại tồn tại loại
người vong ân phụ nghĩa mà toàn nói lời nhân nghĩa đạo đức không biết
ngượng miệng,thật là mặt dày,vô sĩ! Có thật là người tốt sống không thọ, kẻ xấu sống ngàn năm? Sao những kẻ này không chết hết cho không khí
trong lành!

Bạch Chiêm đem người bảo hộ trong vòng tay ấm áp của hắn, từng chút từng chút vỗ nhẹ lưng nàng, Thư Tình chôn mặt thật chặt vào lòng hắn, hắn
luôn đúng lúc nàng cần cho nàng chỗ dựa, cho nàng cảm giác bình yên,
nàng không luyến tiếc, càng không thương cảm, đau lòng nhưng tim nàng
lại có chút gì đó nghẹn nghẹn, chút gì đó khó nói nên lời chỉ khi được
hắn ôm chặt vào lòng cái cảm giác đó mới từng chút, từng chút lắng dịu.

Nếu không phải có Trang Trạch Lương đỡ, lão thái thái đứng cũng không
vững, biết hai tỷ đệ này oán hận bọn họ, nhưng không nghĩ lại hận sâu
như vậy!

Cô nương nhà ai không phải thành thân, gả đi rồi vẫn cần nhà mẹ đẻ làm
chỗ dựa, có bất mãn cũng không dám làm quá, nhưng Trang Thư Tình mặc kệ
mọi thứ, triệt để xé rách da mặt trước bàn dân thiên hạ, nàng không cần
hậu thuẫn, không cần đường lui.

Lão thái thái nhìn nam nhân phía sau Trang Thư Tình, người này từ đầu
đến cuối không nói nửa lời, hắn chính là Bạch công tử màĐình nha đầu đề
cập, trong ý ngoài lời đều là coi trọng, bộ dạng tuấn tú như vậy, cũng
khó trách.

Lão thái Trang gia vẫn không cam lòng,“ Thư Tình, ngươi thà nương tựa
nam nhân này cũng không quay về với gia đình sao? Hắn còn đáng tin hơn
cả người nhà?”

”Lão nhân gia ngài là đang nói gì ta nghe không hiểu, thứ nhất ta bằng
chính đầu óc và đôi tay vất vả kiếm tiền tự nuôi sống bản thân không
thẹn lương tâm, thứ hai ta được ai quan tâm, chăm sóc, thậm chí sau này
ta thành thân với ai cũng không liên quan bất kỳ ai trong các người, thứ ba các người tuyệt không tư cách xưng hai chữ người nhà.”

Trang Thư Tình cũng không sợ ai bàn luận, Lãnh Sơn huyện này đã không
còn gì để nàng quan tâm,nàng chỉ muốn mắng cho thống khoái, giải tỏa hết bức xúc, phẫn hận trong lòng, phát tác hết cả người thật thần thanh khí sảng.

”Các người nên nhớ rõ, tại lúc có được phần đồ cưới nương ta lưu lại,
các người đã không còn chút quan hệ nào với tỷ đệ chúng ta, nếu cứ mãi
dây dưa không dứt, ta sẽ không khách khí như hôm nay.”

”Trang Thư Đình, ta biết ngươi luôn muốn có được tất cả mọi thứ của ta,
nhưng ta khuyên ngươi bỏ ý định đó đi, mọi việc trên đời đều được định
sẵn, cái gì của ngươi sẽ thuộc về ngươi, không phải của ngươi cầu cũng
không được.”

Người vây quanh theo hướng nhìn của Trang Thư Tình ào ào tránh qua, chỉ còn lại một mình Trang Thư Đình.

Thời khắc này, nàng thật hận, Trang Thư Tình giữa đám đông nói lời như
thế không phải muốn làm bẩn thanh danh của nàng sao? Lại còn ngầm cảnh
cáo nàng đừng tơ tưởng Bạch công tử, thời gian sẽ trả lời tất cả, để xem đến cuối cùng ai là người chiến thắng.

Trang Thư Đình cái gì cũng không nói, thẳng lưng tiến đến đỡ tổ mẫu xoay người rời đi, lối ra vì mọi người vừa nãy dạt qua hai bên nên rất trống trải,cực kì thong dong.

Trang Thư Tình nhàn nhạt nói với Bạch Chiêm:“ Ngày mai chúng ta liền rời đi.” Bạch Chiêm nhẹ nhàng gật đầu.

Ngày mai liền đi rồi? Nghe được lời này Trang Thư Đình không khỏi dừng bước, sao nhanh như vậy!


Kế hoạch của còn chưa kịp thực hiện!

Nàng còn chưa nhìn thấyTrang Thư Tình mất tất cả!

Trang Thư Đình quay đầu, sắc mặt đỏ bừng, hốc mắt rưng rưng, “ Tỷ tỷ,
muội biết chuyện lúc trước làm tỷ rất hận mọi người, nhưng đó là việc
của trưởng bối, muội có tội gì?

Muội định im lặng trở về, nhưng càng nghĩ càng không cam lòng, muội
không muốn tỷ muội chúng ta về sau gặp lại chỉ có thể mặt lạnh không
nhìn.

Tỷ tỷ, muội không hiểu tại sao tỷ lại nói muội như vậy, trước giờ muội
chưa từng cố ý cướp đoạt bất cứ thứ gì của tỷ, muội cũng chưa thực sự
làm điều gì có lỗi với tỷ, sao tỷ lại ghét muội như vậy?

Dù tỷ không coi muội là muội muội nhưng muội chưa từng bất kính với tỷ,
duy nhất muội cảm thấy có lỗi là thầm ngưỡng mộ Bạch công tử, muội biết
là muội không nên, nhưng muội không có sai, muội biết tình cảm của mình
sẽ không được đáp lại, nhưng muội cam nguyện, sẽ không hối hận.”

”Thích? Ngươi thích ta, vì sao thích ta?”

Thấy Bạch Chiêm tiếp lời, Trang Thư Đình mừng thầm, nước mắt từng giọt
từng giọt rơi xuống, “ Không biết, muội chỉ cảm giác là thích, nếu có
thế nói được rõ ràng, muội cũng không cần thống khổ như vậy.”

”Ngươi không rõ nhưng ta lại rõ, thiên tằm y, tử quan, thanh ngọc bội, xe ngựa... Những thứ này mới là cái ngươi thích.”

Bạch Chiêm từng bước một chầm chậm đến gần nàng, “Đương nhiên, khuôn mặt này của ta cũng là một nguyên nhân, nhưng mà những thứ này vẫn không
phải toàn bộđúng không?”

”Khi yêu một người, sẽ thíchmọi thứ thuộc về người đó, mặc kệ là tốt hay xấu, đều sẽ trân trọng.”

”Ta cho ngươi một cơ hội.”

”Chỉ cần cho muội cơ hội, công tử sẽ hiểu tình cảm của muội.”

Bạch Chiêm nhìn về phía Thư Tình, hai người cách nhaukhông xa, ánh mắt
lại ôn nhu lưu luyến, “Ta và người nhà của ngươi, ngươi chọn ai.”

”Nhưng mà...”

”Không có nhưng mà.”

Trang Thư Đình cắn răng, nàng làm sao nhìn không ra bản thânđang bị
người khác tính kế, nếu chấp nhận tức là chặt đứt quan hệ với người nhà, về sau không còn đường lui, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, nàng sợ nàng
không còn đường nào thắng Trang Thư Tình.

Diện mạo tuấn tú, khí thế bất phàm, vừa nhìn liền biết quý nhân, người
như vậy, dù làm thiếp của hắn nửa đời còn lại cũng không cần lo.

So với vinh hoa phú quý, một Trang gia tầm thường có đáng gì.

Được, nàng cược một lần, nàng không tin mình lại thua kém Trang Thư
Tình, nàng sẽ đoạt trái tim Bạch công tử từ trên tay nàng ta.

”Vì công tử, ta nguyện ý đánh đổi tất cả.”

”Đình nhi!”

Trang Thư Đình quay đầu về phía phụ thân, nước mắt nói đến là đến, “Cha, nữ nhi bất hiếu, con thật sự thích Bạch công tử, xin người thanh toàn
cho nữ nhi.”

Trang Trạch Lương tức giận sắc mặt tái xanh, ngu xuẩn, nàng sao có thể không nhìn ra nam nhân này đang đùa giỡn nàng?

Bạch Chiêm lúc này đã trở về bên cạnh Thư Tình, một trận gió thổi tới,
theo bản năng mở áo choàng che chắn cho người trong lòng, lạnh nhạt nói
với Trang Thư Đình “Ngươi chọn sai rồi.”

Trang Thư Đình phút chốc như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, mặt trắng bệch nhưng vẫn trấn định truy vấn, “Vì sao?”

”Nếu ngươi chọn gia đình, ta còn có thể liếc mắt nhìn ngươi, nhưng ngươi vì danh lợi lập tức dứt khoát từ bỏ người nhà, người như ngươi một chút tình thân cũng không có, sao có thể biết tình yêu là gì, còn dám nói
thích ta?

”Đại nương có thể vì tình yêu vứt bỏ cả gia tộc, vì sao ta không thể...”

Bạch Chiêm châm chọc nhếch miệng, “Ngươi xứng so sánh với bá mẫu sao?
Ngươi có thân phận gì, bá mẫu là thân phận gì? Người vứt bỏ mọi thứ đi
theo Trang Trạch Lương, đó là gả cho, hoàn toàn triệt để gả cho hắn,
ngươi muốn học bá mẫu? Có thể, ta thành toàn ngươi, Trần Nguyên.”

”Có thuộc hạ.”

”Đi hỏi cho nàng một hôn sự tốt.”

”Vâng.”

”Không, không.” Trang Thư Đình thấy tình huống đãchuyển biến đến mức
không thể khống chế, nàng phát hiện nam nhân này thật lãnh tâm!

”Ngươi không thể làm hại ta như vậy, ngươi không có tư cách này, cha, cha, con muốn về nhà, mau, chúng ta về nhà.”

”Không thích ta? Vừa rồi không phải còn nói nguyện ý vì ta vứt bỏ tất cả? Ngươi nghĩ chuyện đã đáp ứng ta có thể thu hồi sao?”

Trang Thư Đình thực sự sợ, vừa lắc đầu vừa lui về sau, hận không thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt nam nhân này.

Mọi người vừa rồi còn có chút đồng tình với nàng nhưng nhìn tình cảnh
hiện giờliền hiểu được, cái thích này không khỏi quá giả tạo.

”Nếu ta hỏi Thư Tình vấn đề kia, nàng căn bản không cần suy nghĩ, không
chút do dự lựa chọn người nhà, vì người nhà, đừng nói một nam nhân, ngay cả mạng,nàng cũng nguyện đánh đổi, tình thân với nàng là quan trọng hơn cả, mặc dù hiện tại trong lòng nàng, ta không sánh bằng người nhà,
nhưng khi ta đã là người trong lòng nàng, nếu ta gặp nguy hiểm nàng cũng sẽ không ngần ngại dùng mạng đổi mạng, đây mới gọi là tình, Trang Thư
Đình, ngươi lấy gì để so sánh nàng? Luôn miệng nói thích, lại từ miệng
ngươi nói ra lời bẩn thỉu dẫm lên hai chữ tình cảm.”

Trang Thư Đình còn muốn biện giải, nhưng nghe đến đây chỉ có thể ngậm chặt miệng.

Trời nổi gió, Bạch Chiêm không tiếp tục đả kích người nữa, dìu Trang Thư Tình xoay người về phòng.

Trang Thư Đình vừa cảm thấy tai qua nạn khỏi, định thở nhẹ một hơi, liền nhìn thấy người nam nhân gọi là Trần Nguyên kia đến trước mặt nàng cười tủm tỉm nói: “Ta làm việc luôn hướng đến hiệu suất, hai ngày sau, Trang tiểu thư chuẩn bị làm tân nương tử đi.”

”Không!”

”Lời nói của công tử nhà ta chính là lời vàng ý ngọc, không thể thay
đổi, việc này, đã thành kết cục được định, cô nương hãy nhận mệnh đi.”

Trang Thư Đình trợn mắt, hôn mê bất tỉnh.