Ác Nhân Thành Đôi

Chương 7: Nhược nhưng không khiếp

Trang Thư Tình lôi kéo đệ đệ một phen quỳ xuống, đặt mình trong thế yếu,
nhưng cũng không để người cảm thấy yếu đuối đến khả khi, “Nguyên bản
miệng vết thương là do phụ thân dùng nghiên mực đập trúng, ta nằm hôn mê trên giường hai ngày, kém chút thì đi gặp mẫu thân, trong nhà không
người hỏi đến, ngay cả chén nước cũng không có người đưa tới, đệ đệ lấy
trộm nắm gạo trong nhà đem hầm cháo cho ta để duy trì tính mệnh, thì bị
đánh thương cho tích đầy người, Thư Hàn, cởi áo ra cho đại bá nhìn một
chút.”

Trang Thư Hàn lưu loát nghe theo, người gầy trơ xương trên đó còn che kín dấu vết xanh tím, mới có cũ có.

”Sau khi ta tỉnh lại di nương cùng thứ muội lại đến gây chuyện, không
chiếm được tiện nghi liền chuyển đến tổ mẫu, tổ mẫu trách ta không tôn
trọng trưởng bối, dùng cái cốc đập lên miệng vết thương, vì thế thương
tích càng thêm nghiệm trọng, đại bá, cũng không phải ta muốn làm mất hết thể diện của phụ thân, xé mở nội tình bên trong, nhưng mẫu thân qua đời bất quá mới có một năm đã trở nên như vậy, ta không thể tưởng tượng sau này tỷ đệ chúng ta sẽ như thế nào, ta không nghĩ một ngày kia tỷ đệ
chúng ta chết ở một góc cũng không có người nào biết, bị người dùng
chiếu đem lên núi hoang, như vậy khi xuống dưới, ta phải ăn nói như thế
nào với nương?”

Ánh mắt Trang Trạch Dân không rời nhìn tấm lưng trần của đứa nhỏ, hắn
không thể tưởng tượng, phải là người nhẫn tâm thế nào mới có khả năng
đối đãi với con trai ruột của chính mình như thế!

Hắn tự nhận mình không phải là một phụ thân hiền lành, nhưng sẽ không
động thủ đánh đứa nhỏ thành ra như vậy, phạt một đứa trẻ, sao lại có thể ác độc như thế... Làm sao có thể làm được?

”Cha ngươi...”

”Hắn không biết chúng ta đến nơi này, không sợ nói rõ cùng đại bá, ta có bản lĩnh mang theo đệ đệ trên người không có một xu an toàn đi đến
trước mặt ngài, cũng sẽ có bản lĩnh đi kinh đô tìm ngoại tổ phụ, bên nhà ngoại tổ dù không đau tý dệ chúng ta, cũng sẽ không có khả năng thấy tỷ đệ chúng ta có như vậy mà bỏ mặc, đến lúc đó, chúng ta cùng đại bá cũng không thể gặp được?”

Nếu được Đổng gia nhớ tới, về sau nếu như bọn họ có tiền đồ thì người
của Trang gia cũng đừng nghĩ đặt hy vọng lên người bọn họ, Trang Trạch
Dân nhìn về phía tiểu bối cơ hồ đang uy hiếp hắn, “Vậy ngươi vì sao đến
này?”

Trang Thư Tình ánh mắt sáng lên phảng phất như muốn thiêu cháy, toàn
thân phát ra tự tin, “Bởi vì ta họ Trang, ta biết điều gì tốt điều gì
xấu, biết dòng họ là gốc rễ của ta, ta không thể vì một người mà liên
luỵ toàn bộ Trang gia!”

Trang Trạch Dân năm năm trước đã gặp qua đôi tỷ đệ này, đệ đệ trưởng
thành chút, trong mắt mang theo hận ý, còn tuổi nhỏ nhưng mi gian có thể thấy được thần sắc kiên nghị.

Mà biến hóa lớn nhất chính là Trang Thư Tình.

Trong ký ức của hắn Trang Thư Tình chỉ biết tránh ở phía sau mẫu thân
nàng, bộ dáng sợ hãi nhu nhược, tuy rằng ăn mặc tinh xảo, nhưng khí sắc
cũng không tốt so với hiện tại, cũng không có xuất sắc như hiện tại.

Đúng vậy, xuất sắc, hắn chỉ có thể dùng từ này để hình dung nàng.

Không phải đứa nhỏ nào từng tuổi này đều có thể lớn mật như vậy, càng
không thể ở trước mặt hắn đem lời trước lời sau của nàng tầng tầng liên
kết chặt chẽ, mặc dù kinh ngạc gan lớn của nàng, tuy đến cầu trợ giúp
lại bị vây trong thế yếu, nhưng lại khiến người không thể xem nhẹ nàng.

Hắn nếu có được một đôi nhi nữ như vậy, nhất định sẽ liều mạng đi bồi dưỡng, sao phải sầu não tìm cách chấn hưng gia tộc?

Trang Trạch Lương kia là đang nghĩ cái gì? Mắt mù sao?

”Các ngươi mau đứng lên, Thư Hàn, đem quần áo mặc vào.”

Trang Thư Hàn trước đỡ tỷ tỷ đứng lên rồi mới lung tung mặc quần áo,“Đại bá, đầu tỷ tỷ vô cùng đau đớn, có thể hay không để tỷ tỷ ngồi xuống nói chuyện?”

”Đều ngồi xuống đi.” Trang Trạch Dân thở dài, biết rõ hai người này sẽ
đem đến cho cuộc sống đang bình thường trở nên gợn sóng, nhưng đối với
hai hài tử tương thân tương ái này, hắn cũng thật sự là không hạ quyết
tâm được, “Tình nha đầu, ngươi đã mang theo đệ đệ đến đây, chắc trong

lòng cũng đã tính toán qua, nói một chút cho ta nghe thử.”

Trang Thư Tình tại ghế ngồi xuống, ngẩng đầu sửa lại quần áo cho đệ đệ
rồi mới trầm tĩnh đáp lời, “Đại bá, ta nghĩ tự mình sẽ bỏ tên khỏi môn
tường.”

”Chuyện đó không có khả năng.” Trang Trạch Dân không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết, “Trên đời này chỉ có cha mẹ đem nhi nữ đuổi ra khỏi môn
tường, không có chuyện nhi nữ tự mình làm vậy, còn nữa, phụ thân ngươi
cũng sẽ không đồng ý, hắn không ném nổi bản mặt này.”

”Chỉ cần trong tộc không ngăn trở, ta tự có biện pháp khiến hắn đồng ý.”

”Có một số việc đều không phải ngươi mượn thực lực tổ gia bên ngoại liền có thể thành, Đổng gia có quyền thế ta tất nhiên biết, nhưng mà Tình
nha đầu, ngươi họ Trang, chuyện của Trang gia ngoại nhân không có quyền
nhúng tay vào, chẳng lẽ ngươi muốn để cho Đổng gia gánh cái danh ỷ thế
hiếp người? Theo ta biết, Đổng gia không phải người như vậy.”

Trước mắt triều đại này có lệnh khai sáng, cũng không cấm ngôn luận, có
bao nhiêu gia tộc có tiếng ở kinh thành dân chúng đều có thể nghe thấy
một chút, dù là việc của hoàng gia, thì cũng là đề tài trọng tâm của dân chúng trà dư tửu hậu.

Huống chi Trang gia cùng Đổng gia còn có một tầng quan hệ như vậy, nhưng cũng không ai dám cùng nương ngươi tiểu thư Đổng gia kết giao giao hệ,
đối với động tĩnh của đổng gia cũng quan tâm một hai.

Trang Thư Tình cười, nhưng trong mắt không có ý cười, “Đối phó với toàn
gia nhân kia, không cần dùng đến Đổng gia, phụ thân có ngày hôm nay toàn nhờ vào mẫu thân, từ sau khi ta ra đời, nương liền bắt đầu cho ta toàn
đồ cưới, tuy rằng tiền bạc mang đến cơ hồ bị vét sạch, nhưng nương ta
cũng không phải kẻ ngu dốt, từ lúc ban đầu đã vì kế sinh nhai mua vài
cái cửa hiệu mặt tiền, hàng năm tiền lãi đó cũng bị cha ta nghĩ cách
đoạt đi hơn phân nửa, còn dư lại cũng chỉ là chút đồ cưới nhiều năm vì
ta tích cóp được đầy đủ như trước, có người không khỏi đỏ mắt ghen tỵ,
chỉ muốn ta đáp ứng buông tay môt bút đồ cưới này, sẽ có người nghĩ biện pháp tìm mọi cách để thúc đẩy việc này xảy ra.”

Trang Trạch Dân cau mày, mặc dù hai đứa nhỏ này đáng thương, nhưng sự
việc này quan hệ đến thể diện dòng họ, kế sách quá tuyệt tình cũng không được.

”Đại bá, tỷ đệ chúng ta tuy rằng tự mình thoát ly khỏi môn tường, nhưng
không thoát ly gia tộc, chúng ta vẫn là người của Trang gia, người có
gốc rễ giống như lục bình, chỉ cần gốc rễ vẫn còn, trong lòng mới có thể kiên định, đó là lí do ta cùng Thư Hàn cần phải có trưởng bối ra mặt
thì chuyện mới có thể thành, đến lúc đó nói không chừng còn phải phiền
toái nhiều đến đại bá.”

Trang Trạch Dân giương mắt xem nàng, mắt lộ kinh ngạc, hắn nếu không lý
giải sai, ý tứ trong lời nói của Tình nha đầu này chẳng lẽ là muốn làm
con thừa tự của đại phòng (*) bọn họ?

(*): Ta nghĩ là con thừ tự của vợ cả Trang Dạ Trạch

Nhìn hai tỷ đệ ánh mắt đồng dạng kiên định, thanh âm trong lòng Trang
Trạch Dân nói cho hắn biết, đáp ứng, nhất định phải đáp ứng, nói không
chừng hắn việc này hiện tại giúp bọn chúng một phen, có thể khiến Trang
gia thu lợi lớn gấp ba.

Cổ họng có chút khàn, Trang Trạch Dân không khỏi ho nhẹ hai tiếng, xác nhận nói: “Ngươi là nói...”

”Đại bá thân là tộc trưởng phải lấy đại cục làm trọng, nếu hai tỷ đệ
chúng ta cố làm cho đại bá khó xử, chính là tiểu bối bọn ta không hiểu
chuyện, không bằng đại bá liền cùng phụ thân ta nói chuyện, rằng chúng
ta tạm thời do đại bá cùng đại nương chiếu cố, như vậy đại bá cũng có
thể yên tâm.”

Nếu nói lúc trước Trang Trạch Dân còn có chút do dự, nghe được Trang Thư Tình nói như vậy cũng không còn đắn đo nhiều nữa, hắn không sợ Tình nha đầu sau khi xong chuyện liền trở mặt, chỉ cần nàng còn mang họ Trang,
những lời này vừa nói ra chính là hướng mọi người trong tộc có nhân
chứng xác thực, như vậy miễn cho việc sau này đối với huynh đệ nuối lời
liền cũng không còn mặt mũi, rất tốt.

Không cần suy nghĩ hiện tại Trang Trạch Dân một ngụm liền đáp ứng, trên

mặt hắn cũng là không nhanh không chậm gật đầu, “Việc này một mình ta
cũng không được làm chủ, trước hết phải mời các tộc lão đến để cùng ra
quyết định, nhìn các ngươi cũng mệt mỏi, trước đi ăn một chút gì rồi hảo hảo nghỉ ngơi là trước hết, quản gia, báo cho hạ nhân chuẩn bị, không
được chậm trễ.”

”Vâng, tiểu thư thiếu gia bên này, mời.”

Trang Thư Tình đỡ tay đệ đệ đứng lên, đầu óc nhất choáng váng lại ngồi trở về.

”Tỷ tỷ...”

”Tỷ tỷ không có việc gì.”

Trang Trạch Dân nhíu mày, “Ta nhờ người thỉnh đại phu đến xem cho ngươi.”

”Đa tạ đại bá.” Trang Thư Tình cũng không cự tuyệt, đầu của mình đương
nhiên sẽ biết nặng nhẹ, vết thương ở trên đầu, sợ là có chút chấn động
não, muốn nói không nghiêm trọng tất nhiên là không có khả năng, nguyên
thân là trước đó đã phải trả giá cả tánh mạng, sợ là phải tốn nhiều thời gian cùng chăm sóc mới được như trước kia.

Ở Khê Thủy Trấn nơi này an ổn dưỡng thương vài ngày cũng tốt.

Trang gia tại Khê Thủy Trấn là đại địa chủ, tuy rằng không phải có người hầu thành đàn cùng cuộc sống xa hoa, nhưng cũng là nhà trong nhà ngoài
hạ nhân hầu hạ cũng không thiếu.

Quản gia đem hai người đưa đến an trí tốt tại hậu trạch, sau đó không
lâu, phu nhân của Trang Trạch Dân Chu thị liền mang theo hai nha hoàn
đưa thức ăn tới.

Đồ ăn còn bốc lên hơi nóng, khiến Trang Thư Hàn một năm cơ bản chưa có
bữa nào ăn no không khỏi nuốt nước miếng một cái, hắn rất nhanh phản ứng kịp chính mình thất thố, vội vàng chuyển mở đầu đi, tai đều đỏ.

Trang Thư Tình cũng đói, dù nàng mới tiếp nhận thân thể này không lâu,
không phải loại người không tim không phổi, hơn nữa thân thể cũng không
còn cố gắng được, nhưng vẫn nhớ rõ lôi kéo đệ đệ đứng dậy hành lễ, “Bá
nương.”

”Mau đứng lên, người trong nhà không cần những nghi thức xã giao này.”
Chu thị mỗi tay kéo hai người đứng lên, xem bộ dáng chật vật của hai
người hốc mắt hơi có chút ẩm, cũng không nói nhiều liền vội cùng nha
hoàn cùng nhau bày thức ăn hảo, thúc giục hai người mau ăn.

Trang Thư Tình cười cười với Chu thị, cầm lấy đũa gắp vài miếng thịt bỏ
vào trong chén cơm đầy ắp như ngọn núi nhỏ của đệ đệ, “Ăn đi, không cần
cùng bá nương khách khí, ăn no mới dừng lại.”

Trang Thư Hàn liếc mắt nhìn tỷ tỷ, rõ ràng là rất đói, nhưng vẫn ăn cơm
nhã nhặn, lại nửa điểm cũng không chậm, rất nhanh một chén cơm liền thấy đáy, lúc này Trang Thư Tình một chén kia mới ăn non nửa.

Nha hoàn lại cấp thêm một chén, hơn nữa áp quá chặt.

”Ăn chậm một chút, cẩn thận dạ dày bị đau.”

Trang Thư Hàn không còn đói bụng như trước, nghe lời thả chậm tốc độ.

Nha hoàn còn muốn đưa hắn chén thứ ba khi hắn lắc đầu, “Ăn no rồi.”

Nhìn hắn như vậy nghe lời nói của tỷ tỷ, Chu thị cười đến càng thêm nhu hòa, tình cảm hai tỷ đệ phá lệ khiến người ta cảm động.

Trang Thư Tình chỉ ăn một chén liền ngừng lại, đối với sự kinh ngạc của
Chu thị giải thích nói: “Lúc trước mỗi bữa đều ăn không nhiều, hiện tại
đã đủ, nếu ăn nữa sợ là không chống đỡ được mà phát bệnh.”

Chu thị cũng sẽ không khuyên nữa, ý bảo nha hoàn thu thập bát đũa, cầm
lấy tay Trang Thư Tình ôn nhu nói: “Chúng ta lúc trước cũng không biết
tỷ đệ các ngươi khó khăn được như vậy, bằng không thế nào cũng sẽ
không...”

Dừng một chút, chu thị vỗ vỗ tay nàng, “Đại bá ngươi đã biết chuyện liền vạn lần sẽ không có đạo lý mặc kệ, các ngươi biết tìm được đến đây đó
là hiểu chuyện, chuyện như vậy nếu nói ra ngoài, thể diện Trang gia đều
mất hết, chuyện này về sau không có tiểu bối nghị luận là rất khó, các
ngươi chỉ cần sống tốt, ở đây không có ai có thể khi dễ các ngươi.”

Lời này là lời nên nói, nhưng cũng có vài phần chân tâm, ấn tượng Trang
Thư Tình đối với Chu thị cảm thấy cũng không kém, nghe vậy liền toát ra
vài phần tin cậy, “Nhọc đại bá cùng bá nương đã lo lắng.”

Lại vỗ vỗ tay nàng, Chu thị đang chuẩn bị nói thêm cái gì đó, bên ngoài liền có nha hoàn thông truyền, “Phu nhân, đại phu đến.”

”Mời vào đi.”

Đến đây là đại phu họ Hứa, tại thị trấn này cũng có chút danh tiếng,
thường lui tới vài gia tộc ở trấn trên, tiến vào cũng không có vẻ câu
nệ.

”Hứa đại phu, nhọc ngươi xem qua cho chất nữ của ta.”

”Trang phu nhân khách khí.” Hứa đại phu buông cái hòm thuốc, trước xem
mạch cho Trang Thư Tình, sau nói: “Cho ta nhìn xem miệng vết thương.”