Trần Nguyên bay nhanh trở về, sắc mặt trông không tốt cho lắm, “Công tử, hổ đực và hổ cái còn ở trong thôn, nha dịch nhận mệnh không để hổ rời
khỏi thôn.”
”Người ở nơi này sống chết đều mặc kệ?”
”Điều thuộc hạ nghe được chính là như vậy.”
Hy sinh người của cả một thôn để chặn hai con hổ? Bạch Chiêm nhăn mày lại, “Nếu như ngăn không được thì sao?”
Ý của công tử chính là thả hai con hổ kia? Trần Nguyên vụng trộm liếc
nhìn Trang tiểu thư, nếu không phải ở trước mặt Trang tiểu thư, công tử
cũng sẽ không làm như vậy đi, tin rằng công tử sẽ trực tiếp giết chết
rồi ném xác của hai con hổ đến trước cửa nha môn.
”Rống rống!” Tiếng gầm của hổ truyền đến, Trang Thư Tình ngồi ngay ngắn.
Bạch Chiêm cúi đầu, “Nó đang nói cái gì?”
”Nó đang gọi con của nó.” Trang Thư Tình nghiêng đầu nâng tầm mắt lên,“Ta đoán nó muốn dùng mạng của toàn bộ người trong thôn trang để đổi lấy mạng của con nó, vì hổ con, nó sẵn sang cắn chết tất cả mọi người trong thôn, chỉ cần tìm được hổ con thì mạng của người trong thôn sẽ được bảo toàn, nhưng nếu bây giờ cứ tiếp tục giằng co như vậy sẽ khiến hổ đực và hổ cái nghĩ rằng con của chúng đã chết, như vậy mạng của người trong
thôn sợ là… “
Bạch Chiêm hiểu rõ gật đầu, “Muốn vào thôn?”
“... Ân, muốn vào xem, một người tạo nghiệt không có đạo lý nào mà toàn
thôn phải chịu cùng.” So với người trưởng thành có quá nhiều tạp niệm,
nàng càng lo lắng hơn cho những hài tử vô tội.
Làm tỷ tỷ của một đứa nhỏ nhiều năm, đem đứa nhỏ bảo vệ phía sau người đã dần trở thành bản năng của nàng.
”Vậy chúng taliền đi vào thôn, Trần Nguyên, ngươi phái người đi ai, nếu còn sống thì mau mang đến đây.”
”Vâng.”
Cửa thôn bị không ít những người áo xanh vây quanh. Bên hông nha dịch
đeo đại đao, có người nhướng cổ nhìn vào trong thôn, cũng có người đút
tay vào túi đứng thẳng giậm chân. Hoặc là ngồi cùng nhau hút môt hai cây thuốc lá để chống lạnh.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, mặc kệ là đang làm gì đều ào ào nhìn qua, có người gấp gáp cầm chuôi đao trong tay đứng dậy.
”Người tới là ai.”
”Nhường đường.” Bạch Chiêm lười nói lời vô nghĩa, kiềm cương ngựa lại,
hai chân kẹp chặt bụng ngựa, ngựa hí dài một tiếng, chống hai vó trước
lên rồi lao đi nhanh chóng, người hai bên thấy thế đành phải nhường
đường, ngựa một đường chạy thẳng vào thôn.
Trang Thư Tình kinh ngạc.”Cứ như vậy, có thể ngăn được hổ sao?”
”Ngăn? Nếu như thực để hai con hổ thoát ra thì bọn họ nhất định sẽ là
người chạy trốn nhanh nhất, bằng khả năng của bọn họ cũng chỉ có thể hù
dọa một số dân chúng.” Bạch Chiêm đã thấy được kia hai con hổ kia, trên
người dính đầy máu, móng vuốt kia còn đang ấn một người xuống.
Cách đó không xa nằm ước chừng có sáu bảy người. Trẻ có già có, nhỏ nhất phỏng chừng cũng chỉ có bốn năm tuổi.
Trang Thư Tình cũng thấy được, “Để ta xuống.”
Bạch Chiêm ôm người nhảy xuống, chân Trang Thư Tình có chút nhuyễn, không khỏi dựa vào nam nhân phía sau.
Nam Châu ôm hộp gỗ tiến đến, “Tiểu thư.”
Trang Thư Tình nhìn chằm chằm hai con hổ kia cũng không có quay đầu, “Ngươi ở chỗ này chờ, kia nào ta gọi thì ngươi hãy tới.”
”Vâng.”
”Ta nhớ là thân thủ của Bạch công tử rất tốt.”
Bạch Chiêm gật đầu, đó là đương nhiên, “Không có người nào có thể trở thành đối thủ của ta.”
”Tốt. Nếu như lát nữa hai con hổ có công kích ta, công tử phải bảo vệ ta tốt.”
”Không nắm chắc thì đừng đi qua.” Hắn nghe thật rõ khiếp ý trong lời nói của nàng, Bạch Chiêm gắt gao giử chặt cổ tay Trang Thư Tình.”Những
người này dù có chết hất cũng không liên quan đến nàng.”
Trang Thư Tình đúng là thật sợ hãi.
Trước kia nàng cũng chỉ nhìn thấy những con hổ ở trong chuồng, được nuôi lớn trong sở thú, còn đây loài hổ lớn lên trong tự nhiên hung tính và
sự hoang dại không có cách nào so được, mà hiện tại, nàng lại đối mặt
với loài động vật nguy hiểm này, lại không có gì để ngăn cách, nàng cảm
thấy sợ hãi.
Đương nhiên. Nàng có thể lập tức xoay người rời đi, nhưng mà...
Nhìn đứa nhỏ nằm khóc đến thanh âm đều lạc đi, khàn đục ở cách đó không xa. Nàng không có cách nào di chuyển bước chân.
Nàng sẽ nhịn không được mà nghĩ, ông trời cho nàng khả năng như vậy, có
phải là vì muốn nàng đối mặt với những loại tình huống như thế này?
Trên tay có cảm giác ấm áp.
Trang Thư Tình cúi đầu, một nam nhân mà có được đôi tay như vậy, đến
nàng là nữ nhân cũng phải ghen tỵ, trắng sáng như bạch ngọc, mười ngón
tay thon dài, mỗi một đốt ngón tay nhìn không rõ lắm, nếu như không phải bàn tay này lớn hơn nhiều so với tay của nữ tử thì dù có nói là tay của nữ nhân không ai mà không tin, còn bàn tay nàng a, nhìn thật giống như
bàn tay của nha hoàn hay làm việc nặng.
”Yên tâm, nếu như đến hai súc sinh này mà ta còn đối phó không được thì đã sớm chết từ lâu.”
Trang Thư Tình không có tránh tay ra, tim đập dần đều lại, nhẹ giọng nói: “Không cần biểu hiện địch ý ra với chúng, ta đến.”
Đối với Bạch Chiêm mà nói, sử dụng biện pháp mềm dẻo trước mặt đối thủ
hắn chưa từng làm bao giờ, bất quá vì Thư Tình, ngược lại còn khiến hắn
sinh ra tâm lý bảo vệ, tâm tình liền đều tốt hơn nhiều.
Hổ đực hướng hai người rống lên một tiếng mang ý cảnh cáo, Trang Thư
Tình dừng bước lại, vì hơi khẩn trương nên thanh âm có chút gấp,:”Con
của ngươi ta đã cho người đi tìm, cam đoan sẽ mang con của ngươi toàn
vẹn trả về, nhất định sẽ nhanh hơn nhiều so với việc các ngươi đang làm, tạm thời các người đừng đả thương người ở đây, nhất là trẻ con.”
”Rống!”
”Ta biết là con người làm hại, nhưng trẻ con là vô tội.”
Thấy đối phương là con người nhưng có thể nghe hiểu được tiếng của
chúng, hai con hổ từ từ đến gần Thư Tình, rống lên liên tục, tiếng sau
so với tiếng trước càng thêm gấp gáp.
Bạch Chiêm muốn đem người bảo vệ ở phía sau, Trang Thư Tình nhận thấy
hành động của hắn, vội vàng dùng sức nắm chặt tay của Bạch Chiêm, lúc
này hắn mới kiềm nén hành động của mình lại.
”Ta biết, ta biết, các ngươi đừng nóng vội, bằng hữu của ta đều là có
bản lĩnh, nếu con của các ngươi thật sự còn ở đây, bọn họ nhất định có
thể tìm được.”
Lúc này hổ đực chỉ cách Trang Thư Tình có ba bước, thanh âm của nàng đè
thấp lại, “Ta đã gặp qua bộ tộc sói trắng, cũng đã từng trị thương cho
bọn họ, chỉ cần con của các ngươi còn sống ta sẽ tận lực chữa trị cho
nó.”
”Rống rống!”
”Đúng, là ta.”
Cho đến một lúc sau, Trang Thư Tình mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nói
với Bạch Chiêm: “Chúng đã từng nghe về ta, hình như ta rất nổi danh ở
dãy núi kia thì phải.”
Bạch Chiêm nhăn mày lại một chút.
Hắn nhớ tới tình cảnh khi đang tập trung tinh thần cứu trị cho bầy sói trắng trong gió tuyết.
Lão hổ chủ động nhường đường, Trang Thư Tình hiểu ý, vội chạy đến xem động tĩnh của đứa nhỏ trước mặt.
dò xét cơ thể của nó một chút, còn sống, tạm thời sẽ không có việc gì,
Trang Thư Tình nhẹ nhàng thở ra, đang muốn cởi áo choàng của mình xuống
lại bị Bạch Chiêm đè lại, ý bảo Trần Nguyên tiến lại.
Từ khi biết hôm nay tới đây để làm gì, Trần Nguyên liền dẫn theo hai
kiện trang phục để dự phòng, thật đúng là không có sai, hiện tại liền có chỗ để dùng.
Áo choàng che lại thần mình đứa nhỏ, Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Đây là một chỗ ở dưới cây đa lớn, đến mùa hè quả thật là một nơi lí
tưởng để nghĩ mát,nhưng hiện tại dưới đất đầy vết máu loang lổ, dưới gốc cây có bảy người nằm xung quanh, không phát ra tiếng động, không biết
là đã chết hay đang hôn mê, bắt đầu có những tiếng hô lớn, “Cứu, cứu ta, cứu ta!”
Cửa của mỗi nhà vẫn đang một mực đóng kín lúc này liên tục mở ra, trên tay mỗi người kia đi ra đều cầm một thứ để đề phòng.
Một lão nhânđược nâng qua, than thở khóc lóc hô to, “Đại nhân cứu ta!”
Nơi này không có ai gọi là đại nhân, cho nên không có mấy người để ý.
Trang Thư Tình nhìn người vây tới, hỏi, “Đứa nhỏ này là người nhà ai?”
”Nhà ta, nhà ta.” Một nam một nữ từ trong đám người run run chạy lại,
nhưng cũng không tiến lên, nam nhân kia dương cổ lên nhìn vài lần, “Tiểu thư, con tôi còn thở không?”
”Còn sống, chỉ là bị thương không nhẹ...”
”Vậy không trị được, không trị được.” Nam nhân rụt trở về, nữ nhân kia
đứng lau nước mắt, nhưng không có bất kỳ động tác nào khác.
trái tim Trang Thư Tình lạnh băng, cả người cũng lạnh run, nàng biết ở
cổ đại mạng người không đáng giá bằng tiền, chỉ cần có thể sinh tiếp,
mỗi nhà đều đông đúc, dù sao cũng chỉ là mạng một đứa nhò thôi, nhưng
mà... Có thể dễ dàng bỏ mặc như vậy được sao, nàng chỉ nói nó bị thương
không nhẹ, không phải nói không thể trị hết.
Ngay đến cả loài hổ khi bị mất con còn tình nguyện đối địch với con người cũng phải mang con của nó trở về, còn người thì sao a?
Cúi đầu nhìn đứa nhỏ, da đều đã nứt toạc nằm trên mặt đất, mặc dù gió
không thổi nhưng tâm thật lạnh, vẻ mặt Trang Thư Tình từ trước đến nay
chưa từng lạnh lẽo như vậy, “Đứa nhỏ còn sống.”
Lúc này đứa nhỏ giãy dụa mở mắt, tròng mắt tối như mực nhìn Trang Thư Tình.
”Liên luỵ đến cả nhà, còn không bằng chết đi, tiểu thư, không phải người làm cha mẹ chúng ta tâm ngoan, nhưng đứa nhỏ bị thương thành như vậy,
phải uống thuốc, còn phải chăm sóc, trong nhà nghèo khó, thật sự là
không thể nuôi nổi nữa rồi, nếu tiểu thư thấy nó đáng thương vậy thì
mang nó đi, dù sao nó cũng là thịt từ trong người nương nó rơi ra, chúng ta nuôi nó đến bốn tuổi cũng coi như làm làm tròn trách nhiệm, người
xem…”
Cha mẹ nhìn vết thương chồng chất của đứa con trước mắt, chẳng những
không đau lòng, ngược lại còn muốn bánđi đểđổi chút tiền, người ta nhà
giàu muốn mua người, vậy thì bán đi, dù sao đứa nhỏ này cũng chỉ còn nửa cái mạng, giữ lại cũng chẳng được tích sự gì.
Cho rằng nàng là tiểu thư được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, thì liền coi
nàng là đại tiểu thư lúc nào cũng có thể phân phát thiện tâm sao, muốn
bán nhi tử cho nàng để kiếm tiền?
Làm sao hắn có thể!
”Ngươi làm người như vậy, sao lại không bị hổ ăn luôn sao? Đúng rồi, đến hổ cũng chê ngươi bẩn.”
Hai con hổ nghe thấy Trang Thư Tình nói chúng nó, nhẹ bước chântới, đứng ở trước mặt nàng, mấy người kia liền vội vàng lui về sau, những người ở phía sau lui xuống không kịp bị ngã trên đất cũng không có người đỡ, bị dẫm lên người đau đến kêu to, đám đông rối thành một nùi.
Trang Thư Tình nhìn cũng không thèm liếc nhìn bọn họ, ý bảo Nam Châu và Thanh Dương Tử tiến lại.
lão nhân lúc ban đầu nói chuyện với bọn họ kia bị đầy ra, hắn quỳ xuông
trước mặt Bạch Chiêm, “Đại nhân, ngài nhất định phải cứu chúng tôi,
những người đi trộm hổ con đã bị bọn chúng cắn chết, nhưng cũng không
thể vì không tìm thấy hổ con mà muốn toàn bộ người trong thôn đền mạng.”
”Vậy sao? Vậy ngươi muốn ta phải làm như thế nào?”
Lão nhân thấy Bạch Chiêm không có cự tuyệt, trên mặt nhất thời liền vui
vẻ, cao giọng nói: “Mong đại nhân bắt hai con mãnh thú này, để báo thù
cho những người đã chết, đã bị thương trong thôn của chúng tôi!”
”Người chết quá ít.”
”A? Đại nhân là nói...” Lão nhân kia ngẩng đầu, là lỗ tai của hắn bị hư sao? Hay là hắn nghe lầm?
”Chết hết mới xứng đáng.”
”Đại nhân... Đại nhân sao có thể nói như vậy, người trong thôn lão hủ đều là lương dân...”
”Rất nhanh sẽ không đúng nữa.” Hướng gió thay đổi, Bạch Chiêm dời vị trí để che gió cho Thư Tình.
Lão nhân còn muốn nói tiếp, lại bị người khác che miệng lại kéo ra xa,
công tử không muốn giết người trước mặt Trang tiểu thư, nhưng hôm nay
lại ngoại lệ.
Trang Thư Tình nghe thấy, trong lòng liền cảm thấy thống khoái cực kỳ.
Nhiều người như vậy, thế nhưng lại không hề quan tâm đến sống chết của
một người, chỉ lo lắng hai con hổ này sẽ làm bọn họ bị thương, hi vọng
có thể trừ bỏ chúng, nàng không biết bọn họ sống cuộc sống như thế nào
có thể khiến tâm bọn họ chết lặng như vậy, hay là vốn bản tính của họ đã như vậy, tâm a… thực ngoan (*).
(*) Ngoan: ngoan tuyệt, ngoan độc
Người thân đã chết, thương tâm khổ sởlà chuyện bình thường? Là người
cùng thôn, dù không phải người thân thì cũng nên đi cứu trợ, ắt cũng là
việc thường tình? Rõ ràng là người còn sống, dựa theo bản năng và khả
năng của mình, bọn họ chẳng phải cũng nên đến giúp đỡ ít nhiều sao?