Bạch Chiêm đối với an bày như vậy cực kỳ vừa lòng, bây giờ khoảng cách
giữa hai người không như trước, Thư Tình đã mở rộng lòng hơn với hắn,
hắn thật không nghĩ có thể nhanh như vậy.
Trần Nguyên nhìn dược thảo dính bùn, còn chưa đưa vào trong miệng đã cảm thấy miệng toàn bùn, chỉ Thanh Dương Tử mới có thể thích việc này.
Sự thực chứng minh Bạch Chiêm có một đôi tay khéo léo, Trang Thư Tình
vừa hướng dẫn qua là hắn liền xử lý tốt miệng vết thương, nhìn so với
người hai năm làm thú y như nàng cũng không kém bao nhiêu.
Trang phục quý giá vô cùng bị nhiễm bẩn hắn chẳng quan tâm, làm việc rất vui vẻ, chỉ một lúc sau không cần Trang Thư Tình nói thêm gì liền xử lý rất lưu loát, người so với người sao lại có khác biệt lớn như vậy, đáng lẽ trong lòng Trang Thư Tình còn cảm thấy bất bình một chút, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy may mắn vô cùng, nếu có chút nhàn rỗi thì đi làm
việc khác còn có ích hơn, cần gì suy nghĩ nhiều.
Nhìn sắc trời cũng đã qua giờ Thân, ở trên đỉnh núi một đêm, dù không có nguy hiểm nàng cũng không nên tiếp tục ở lại.
Nếu Bạch Chiêm không tới thì đành ngủ trên xe ngựa, chờ hừng đông sẽ vào thành, nhưng một người trị thương cho nhiều sói như vậy, nàng nhanh tới đâu cũng không thể tự mình làm hết được, qua đêm nay sợ là sẽ càng thêm nhiều con sói bị chết.
Đây đã là kết quả tốt nhất có thể, nếu như tại thời điểm này hắn không
bất ngờ xuất hiện, chỉ một mình nàng thật không có khả năng nghĩ ngơi.
Mân mân môi, trong lòng Trang Thư Tình đã rõ ràng, lúc này, nàng không thể xúc động, nàng nên nghĩ chu toàn một chút mới tốt.
May mắn Bạch Chiêm đến. Hiện tại có hắn và Trần Nguyên hỗ trợ, nói không chừng trước khi trời tối bọn họ có thể xuống núi.
Trên người đột nhiên ấm áp, một chiếc áo lông màu tím choàng lên đầu vai nàng. Theo bản năng nhìn, lại lạc vào bên trong đôi mắt không một tia
tạp sắc, Trang Thư Tình đột nhiên nhớ tới mình đã từng nói qua, nam nhân này, là một người thuần túy khó có được, hắn chỉ làm theo tâm ý của bản thân.
”Nàng nên nghỉ một chút.”
Trang Thư Tình cúi xuống, bất giác mỉm cười. Đi chà xát tuyết để rửa tay sạch sẽ, trải áo choàng đã bẩn của mình xuống để ngồi. Lấy ra hai cái
bánh nàng đã mang theo, bẻ hơn phân nửa đưa cho Trần Nguyên, Trần Nguyên nào dám ăn, vội lắc đầu nói không đói bụng.
Trang Thư Tình cũng không ép. Cầm cái bánh khô cứng bẻ một miếng đưa vào miệng, sau đó lại bẻ một khối lớn đưa đến bên miệng Bạch Chiêm.
Bạch Chiêm không hề nghĩ mình có thể có đãi ngộ này, không chút do dự
liền há miệng cắn xuống miếng bánh tuyệt đối không thể là mỹ vị này,
bình thường căn bản không có khả năng xuất hiện trên bàn cơm của hắn,
nhưng hắn lại cảm thấy bánh này ăn ngon vô cùng.
”Trước kia nghe được có người nói khi đói có thể ăn được nguyên con trâu, hiện tại ta thật sự có cảm giác này.”
Chu Thất trầm mặc đi tới mang theo một cái ống trúc được bọc một lớp lá dày, nước bên trong bốc khói nghi ngút.
Trang Thư Tình rất cảm kích, nghĩ đến hắn một mảnh trung tâm theo nàng
tiến vào núi. Đối mặt bầy sói cũng không bỏ lại nàng, bẻ nửa miếng bánh
đưa qua.
Chu Thất lắc đầu, “Ta đào được hai con thỏ chôn trong đống lửa. Một hồi
là có thể ăn, tuy rằng gầy một chút, nhưng cũng có thể lấp đầy mấy cái
bụng rỗng, tiểu thư không cần lo cho ta.”
Trang Thư Tình cũng không nói thêm, trong lòng ghi nhớ, tự nhủ sau khi trở về nhất định phải báo đáp hắn.
Nàng thổi thổi cho nước nguội, định đưa lên miệng nhưng bất chợt dừng
lại rồi đưa đến bên miệng Bạch Chiêm, nước của người khác uống rồi nàng
vẫn có thể uống, nhưng Bạch Chiêm nói gì cũng là thiếu gia sao có thể
chịu được nước người khác đã uống qua.
Bạch Chiêm cao hứng đến tim đập rộn, cũng may còn nhớ rõ Thư Tình cần uống nước, nên chỉ uống hai ngụm nhỏ rồi thôi.
Nhưng đợi đến khi nhìn thấy người con gái mình thích, uống nước mình vừa uống qua, khóe miệng tuy rằng dùng sức kềm lại, nhưng vẫn lộ ra một bộ
dáng tươi cườingây ngốc.
Đương nhiên, Trần Nguyên đi theo công tử rất nhiều năm tất nhiên là nhìn ra, nhưng mà Trang Thư Tình lại tuyệt đối nhìn không ra.
”Ngao ô!” thanh âm nho nhỏ đáng yêu truyền đến, Niệm Niệm theo thói quen nhảy lên đùi Trang Thư Tình ngồi, hai cái chân trước chỉ chỉ một loại
quả lạ nàng không biết.
Bạch Chiêm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mắt lộ kinh ngạc, “Ngọn núi này cư nhiên có thánh tâm quả?”
Được Niệm Niệm hiến vật quý, Trang Thư Tình nhận lấy nhìn qua nhìn lại một chút, “Rất quý?”
”Cũng không tính là rất quý, nhưng cũng khó có được.” Nghe được thanh âm sàn sạt truyền đến, Bạch Chiêm vừa nhìn, thật là, cả cây đều kéo lại
đây, cũng may cây này không lớn.
Trang Thư Tình cũng thấy, hơn nữa theo tiếng kêu của Niệm Niệm liền hiểu được ý tứ của chúng.
Tuy rằng chúng không nói, nhưng lại đang dùng hành động biểu đạt sự biết ơn với nàng, động vật so với người còn nhớ ân tình hơn, nàng luôn luôn
biết, chỉ là tình hình hiện tại vẫn khiến nàng rất lo lắng.
Mệt mỏi cũng giảm phần nhiều, sờ sờ đầu Niệm Niệm, Trang Thư Tình ôn nhu đến gần con sói đầu đàn nói: “Các ngươi là tộc nhân của Niệm Niệm, Niệm Niệm lại là người nhà của ta, ta rất vui có thể giúp đỡ các ngươi lúc
cần thiết.”
Sói đầu đàn khi đến gần vốn đã thu liễm hung tính, nghe được nàng nói
như vậy ánh mắt càng ôn hòa vài phần, tránh xa con người là quy tắc
truyền thừa trong tộc nhân, đã khắc sâu vào máu thịt, con người giả dối
khiến cho những tộc nhân đời trước của nó nhận không biết bao nhiêu đau
khổ, nó vốn là không tín nhiệm, nhưng tiểu gia hỏa này tin nàng, may mắn tiểu gia hỏa tin nàng, hơn nữa còn kiên trì dẫn nàng đến đây.
Trần Nguyên kinh ngạc nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, ở bên cạnh công tử
trời nam biển bắc, gặp qua không ít việc lạ, nhưng có thể cùng động vật
nói chuyện tuy rằng có chút đặc biệt, nhưng so với việc thi thể có thể
đi lại khiến hắn dễ dàng tiếp thu hơn nhiều.
Bạch Chiêm điềm nhiên như không, ngược lại Trang Thư Tình có chút bất
an, bí mật này nàng không dám nói với bất kì ai, chỉ sợ bị người ta cho
là yêu quái mà trói lại đem đi hoả thiêu, không cần giấu giếm thật sự
cảm thấy thoải mái nhưng lại có chút lo lắng.
”Ngươi không thấy kỳ quái sao?”
”Nàng ăn thánh tâm quả đi.” Bạch Chiêm đưa thánh tâm quả cho nàng rồi
mới nói tiếp: “Lúc ta hai tuổi đã ăn qua một loại hoa, loại hoa này có
chân, có thể chạy khắp mọi nơi, nương ta đuổi theo mười ngày mới bắt
được nó, ta còn ở trong biển lửa nhìn thấy cự xà hai đầu, ở đầm băng
nhìn thấy Giao long đầu dài hơn mười trượng, có ba cái chân, ánh mắt nó
có thể biểu đạt ý tứ…... Nàng thì tính cái gì.”
Vốn đang cảm thấy mình có chút kỳ kỳ quái quái Trang Thư Tình hiện tại
liền an lòng, cùng với những thứ trong lời của hắn so sánh, bản thân
mình và những động vật kỳ lạkia quả thật không tính là cái gì, mà hiện
tại, nàng chỉ cảm thấy là nàng nghĩ nhiều, cho nên nàng không nghĩ ngợi
nữa, tảng đá bấy lâu đè nặng trong lòng Phanh một tiếng rơi xuống,
Trang Thư Tình tươi cười cũng tự nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ăn xong thánh tâm quả, vừa giòn vừa ngọt hương vị tràn ngập trong miệng. Tinh thần khí lực nhất thời trở về không ít, Trang Thư Tình vừa tiếp
tục thanh lý miệng vết thương, vừa hỏi, “Ngươi đã đi qua rất nhiều nơi?”
”Trước tám tuổi ta đi với nương đến rất nhiều nơi, sau tám tuổi mang
theo vài người trong nhà muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, mười bốn tuổi
đến mười sáu tuổi nơi nào cũng không đi nữa, nương sinh bệnh, sau đó
nương qua đời, từ đó không còn ai quản ta, ta cũng không muốn đi đâu.”
Trần Nguyên dừng lại động tác chà xát tẩy rửa dược thảo, vẫn là lần đầu
công tử đem chuyện bản thân nói kỹ càng cho người khác nghe.
”Thật có lỗi, ta...”
”Là ta nguyện ý nói.” Xử lý tốt một miệng vết thương, Bạch Chiêm đem
con sói trước mặt toàn thân đều xem qua một lần. Quả thật không còn vấn
đề gì mới chuyển sang con tiếp theo, Thư Tình nghiêm cẩn muốn cứu chúng
nó như vậy, nếu dùng hết tâm lực mà chúng vẫn chết, trong lòng nàng chắc chắn sẽ không dễ chịu.
”Thiên hạ rộng lớn, tuy phụ thân ta cho rằng trên đời này chỉ có Đại Chu là vĩ đại nhất, nhưng nếu nàng muốn nhìn những thứ mà ta đã nói, ta sẽ
mang nàng đi, muốn đến nơi nào cũng được.”
Động tác của Trang Thư Tình ngừng lại một lát, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thời gian tiếp theo hai người cũng không nói nữa.
Trang Thư Tình cho rằng mình đang gợi lên chuyện thương tâm của người
khác, sợ mình lại lỡ lời, dứt khoát im lặng là vàng. Bạch Chiêm nghĩ
càng đơn giản, mùa đông trời tối sớm, mau làm xong việc rồi xuống núi!
Động tác mọi người đều nhanh hơn, Chu Thất lại tìm mấy cái có thể nấu
nước đặt trên lửa, bỏ tuyết vào, chỉ chốc lát tuyết tan, nước sôi, bỏ
những dụng cụ cần sát trùng vào bên trong xong liền đi làm việc.
Chỉ là Nam Châu trốn ở một nơi bí mật gần đó cũng không nhàn rỗi, cành
khô có thể đốt cùng với xoong chảo chum vại tất cả đều do nàng tìm đến.
Dù là như thế, chờ đến khi tất cả đều xử lí xong trời cũng đã tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Chân Trang Thư Tình ngồi đến tê rần, lúc đứng lên lảo đảo một cái, Bạch Chiêm nhanh nhẹn đỡ lấy, nàng mới không ngã ngồi xuống.
Ngượng ngùng cười một cái, “Chân đã tê rần.”
Bạch Chiêm ngồi xổm xuống đỡ chân nàng, không để ý nàng khẽ giãy giụa,
hắn ấn ấn, xoa nhẹ vài cái, một cảm giác thoải mái lan rộng toàn thân,
cơn tê rần liền mất hết.
Cúi đầu nhìn người đang mặc tử y này, Trang Thư Tình cắn nhẹ môi nhắc
nhở chính mình, nhẹ giọng nói: “Tốt hơn rồi.” Dừng một chút, Trang Thư
Tình lại bỏ thêm một câu, “Cám ơn.”
Bạch Chiêm tâm tình rất tốt ngẩng mặt nhìn nàng, “Muốn xuống núi.”
”Ừ“. Bỏ qua khác thường trong lòng, Trang Thư Tình xoay người nói với
những con sói phía sau: “Hôm nay chuẩn bị không đủ, chỉ có thể làm được
như vậy, ngày mai ta sẽ mang thêm thuốc lên núi, tối nay các ngươi ở đây đợi chúng ta...”
Nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, Trang Thư Tình cảm thấy đêm nay sói có
thể sống được cũng không nhiều, rốt cuộc không đành lòng, “Các ngươi
bình thường nghỉ ở đâu?”
Khi hỏi ra miệng liền biết lời này không thể hỏi, hang ổ của sói làm sao dễ dàng báo cho con người biết, huống chi thái độ của con sói đầu đàn
đối với Bạch Chiêm rõ ràng mang theo cảnh giác, vì thế lập tức lại bổ
sung”Gần đây có chỗ nào sạch sẽ cũng được, nơi này tuy rằng không có
gió, nhưng dù sao cũng là bên ngoài, buổi tối nhiệt độ còn có thể hạ
xuống, chúng nó sợ là...”
”Ngao ô...”
Nghe tiếng sói đáp lại Trang Thư Tình thật mừng rỡ, “Được, chúng ta giúp ngươi.”
Nghe được hai chữ chúng ta, lông mày Bạch Chiêm dương cao đến độ như là muốn bay lên, ho nhẹ một tiếng hỏi, “Giúp nó cái gì?”
”Gần đây có mấy sơn động, nó nhờ chúng ta hỗ trợ đem sói bị thương qua.”
Nếu như sói làm việc này... Chúng nó chỉ có thể dùng cách kéo, xương cốt vừa cố định sợ là lại bị sai lệch.
”Chu Thất, ngươi đi tìm xem gần đây có gỗ cứng hay không.”
”Có, ngay trên mặt đất có một ít, người muốn bao nhiêu?”
”Nhiều lắm, phải làm mấy cái.”
Dùng những cành gỗ cứng làm thành cái cáng đơn giản, Chu Thất và Trần
Nguyên đem sói từng con từng con đưa vào sơn động cách đó không xa,
Trang Thư Tình cùng đi qua nhìn, thật sự khô ráo, so với chỗ lộn xộn kia tốt hơn nhiều.
Chu Thất lại nhặt củi nhóm lửa bên trong hang động, ở trong mỗi sơn động đều đốt một đống lửa,lại để thêm củi khô ở một góc khi nào lửa gần tắt
có thể để củi vào để lửa có thể cháy được lâu hơn một chút.
Mà lúc này, trời đã tối đen.
Bạch Chiêm đem thánh tâm quả trên cây đều hái xuống, đáng tiếc cây này
chỉ có vài quả, thánh tâm quả là thánh phẩm bổ âm, rễ cây một khi rút ra sẽ rất khó sống lại, nhưng có thể cho người đến ngọn núi này tìm xem,
nếu đã có thì không thể chỉ có một gốc này.