Ác Nhân Thành Đôi

Chương 52: Lên tuyết thiên sơn

Trần phu tử đứng dậy đi lại vài lần, chau mày, hiển nhiên, chính là việc khiến cho hắn đang còn do dự đến bây giờ.

Trang Thư Tình không dám thúc giục, trong lòng đang chờ đối phương nói ra.

Thở dài một tiếng, Trần phu tử tự giễu nói: “Để cho Trang tiểu thư phải
chê cười, người làm tiên sinh, gặp được đệ tử tốt lại không thể thu
nhận, thật sự là loại tiếc nuối, nhưng mà lão hủ muốn giới thiệu một
người, người kia bất luận là ở phương diện gì tuyệt đối đều hơn hẳn lão
hủ, có người tiên sinh như ngài ấy dẫn dắt, Thư Hàn trong tương lai có
thể vớt xa hơn so với nhận người như lão hủ làm tiên sinh.”

Thì ra là thế!

Tâm trạng đang treo cao nhất thời buông xuống, Trang Thư Tình lắc đầu,“Dù so về học thức, người ấy còn hơn cả tiên sinh, nhưng tấm lòng của
tiên sinh ít người có thể có được, dù cho tiên sinh có muốn nhận Thư Hàn làm đệ tử, đó cũng là phúc phận của hắn.”

Lời này khiến cho Trần Hiền vui mừng cười lớn, “Lời này Trang tiểu thư
chớ có nói, lão hủ không phải người quá kiên định, lại nghe được lời này thì lại càng không có mặt mũi nào để nhận Thư Hàn.”

”Lời này tiểu nữ nói chính là thật.”

Bởi vì là lời thật mới khiến cho người khác tự đắc a, nhưng ý đã quyết,
Trần phu tử cũng sẽ không thừa nước đục thả câu, “Lão hủ nghĩ muốn giới
thiệu cho Thư Hàn sư huynh của lão hủ, hắn là Quan Học của Hội Nguyên
Phủ Tô Văn, bất quá yêu cầu của sư huynh cực cao, nhiều năm trôi qua như vậy cũng chỉ thu hai người làm học sinh, có thể nhận Thư Hàn hay không
còn phải tuỳ thuộc vào tài năng của hắn, nếu như không thành, vậy chỉ có thể chấp nhận lão hủ rồi.”

Đối với thế giới này Trang Thư Tình đã có chút hiểu biết, Đại Chu tổng
cộng cũng chỉ có sáu phủ, có thể ở một phủ làm Quan Học thì há có thể là người bình thường, Thư Hàn sợ là đã chạm được một cơ duyên lớn.

Suy nghĩ một chút, Trang Thư Tình đứng dậy tạ lễ, “Tạ tiên sinh che chở gia đệ. Người làm tỷ tỷ như Thư Tình chân thành cảm tạ.”

”Là bản thân Thư Hàn không chịu thua kém, ta thật sự không đành lòng để
cho hắn bị mai một, hoa tốt phải trồng nơi đất tốt. Lại cần phải chăm
chỉ tưới nước bón phân thì mới có thể nở rộ đến mức đẹp nhất, lão hủ chờ đến ngày Thư Hàn có thể vinh quy bái tổ, tiền đồ rộng mở, vinh quang
chói lọi.”

Vinh quang chói lọi nàng không dám nghĩ đến, nhưng nếu có thể an ổn mà
đi lên, đến lúc đó cho nương một chức cáo mệnh phu nhân, bọn họ liền có
thể đúng lý hợp tình mà trở về nhà ngoại tổ, đó là tưởng niệm cuối cùng
khi nương đang còn mê man trên giường bệnh, trừ cái này. Trong tâm tư
nàng cũng vô cùng muốn nhìn thấy bộ mặt hối hận không kịp của Trang
Trạch Lương.

Hôm đó, Trần phu tử rốt cuộc kềm nén không được liền mang theo Thư Hàn
đi tìm Tô Văn. Trang Thư Tình ở nhà đứng ngồi không yên chờ đợi tin tức.

Nếu như Thư Hàn có thể có một khởi điểm tốt, thì nhất định có thể tiến xa hơn.

Người sống ở đời, đi khắp thiên hạ, quan hệ giữa người và người chính là là một phần không thể thiếu. Nếu có chút che chở này, ít nhất sẽ đỡ bớt phần nào gánh nặng khi chỉ có đệ đệ của nàng tự bản thân, một mình bước đi trên con đường kia.

Âm mưu hay dương mưu cũng không có quan hệ, chỉ cần bản thân mình có đủ
lợi hại thì ai cũng không thể làm cho mình bị thương, nhưng mà nếu như
không có người dắt tay đi trước, vậy thì không khỏi quá mức cô đơn.

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, tâm thật sự không thể buông lỏng, Trang Thư Tình dứt khoát đi xem những công cụ vừa mới làm xong kia.

Bạch Chiêm, người này rất lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy
đã có thể làm ra hơn phân nửa, tuy là không thể làm giống hoàn toàn như
hiện đại. Nhưng có thể tinh mĩ như vậy đã là quá tốt.

”Két...”

Cửa bị Niệm Niệm đẩy ra, gió lạnh theo đó ùa vào, thổi tan hơi ấm trong phòng.

Trang Thư Tình nhanh chóng tiến lên đóng cửa. Nhưng mới vừa đi được một
bước đã bị Niệm Niệm dẫm lên làn váy của nàng, thanh âm ngao ô bén nhọn
chói tai, biểu đạt không giống như bình thường, ý tứ cũng không biểu đạt hoàn chỉnh.

”Niệm Niệm, đừng nóng vội, chậm rãi nói. Chậm rãi nói.”

”Ngao ô...”

”Bị thương? Ai bị thương? Tộc nhân của ngươi?”


Niệm Niệm gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, cắn làn váy của nàng kéo ra ngoài.

Trang Thư Tình đem nó ôm lên. Mặc kệ nó nhảy như thế nào cũng mạnh mẽ
nhét vào trong gói to, nói: “Muốn ra ngoài cũng phải chuẩn bị một chút,
bên ngoài tuyết đang lớn, nhiệt độ không khí lạnh như vậy, có khi chưa
cứu được người, mà còn hại chính bản thân mình.”

Nhìn đến những dụng cụ phẫu thuật đang bày ra ở trên bàn, Trang Thư Tình cầm theo mấy dụng cụ thú y sở dụng nhất đem tất cả gói lại tốt, ánh mắt nhìn lại những thứ trong tay, theo bản năng cơ hồ vẫn còn cảm thấy
thiếu

Còn có cái gì? Trang Thư Tình nhìn chung quanh một chút, đúng, lò sưởi
tay, cái này phải đem đi, xiêm y phải đổi cái khác dày hơn, áo choàng
phải dùng kiện da lông, cũng phải mang theo một chút đồ ăn.

Tận lực chuẩn bị chu toàn, Trang Thư Tình gọi Chu Thất chuẩn bị xe ngựa.

”Tiểu thư muốn đi đâu?”

”Ra khỏi thành.”

”Vâng.” Buông màn xe, Chu Thất hướng Bảo Châu ra hiệu, xe ngựa mới vừa
đi, Bảo Châu liền chạy vội tới Bạch phủ, Nam Châu gắt gao ngồi ở sau xe
ngựa.

Trang Thư Tình không biết, năm người nàng mua về, chỉ có đứa nhỏ tên
Nguyệt Minh là người ngoài, những người khác đều do Bạch Chiêm an bày, ở phương diện này, Bạch Chiêm rất kiên trì cố chấp, theo hắn, nữ nhân của mình đương nhiên phải ở hoàn toàn dưới sự bảo vệ của người nhà mới có
thể chu toàn, bất kỳ chuyện vạn nhất nào xảy ra đều phải ngăn chặn.

Về phần nếu như Trang Thư Tình có bất kì hậu quả nào... Vậy thì toàn bộ đều đi lấy than!

Trong xe ngựa, Trang Thư Tình luôn nhẹ giọng hỏi Niệm Niệm, ở trong tai
Chu Thất thì lại giống như là đang lầm bầm lầu bầu, chỉ nghe được lời
chỉ đường của Trang Thư Tình, tin tức hắn nghe được khiến cho hắn vung
roi ngựa không thể khống chế được lực đạo, ngựa hí dài một tiếng, phát
ra tiếng phì phì trong mũi rồi tiếp tục phi đi như bay.

Dưới sự chỉ huy của Trang Thư Tình, xe ngựa dừng ở chân núi.

Núi dần dần hiện ra, những toà nhà dần dần thấp lại.

Nhìn thấy Trang Thư Tình nhấc chân muốn đi lên núi, Chu Thất vội ngăn
lại, trong lòng cầu nguyện công tử có thể tới mau một chút, một khi đã
vào núi, chuyện ngoài ý muốn xảy ra còn nhiều hơn, hắn thực lo lắng
không thể chu toàn được tất cả.

”Tiểu thư, ngọn núi này có mãnh thú, không thể đi vào.”

Mặt Trang Thư Tình vốn trắng, hiện tại bị gió lạnh thổi qua đã thành
xanh, nàng cũng không muốn tiến vào núi tuyết thiên sơn, quá nhiều nguy
hiểm, nhưng Niệm Niệm nói nơi này là nhà của nó, lúc trước nó vụng trộm
trở về, nguyên bản là muốn đem tới cho tộc nhân kinh hỉ, không nghĩ tới
người bị chấn kinh lại là nó.

Nơi nơi ngập tràn màu đỏ, có tộc nhân đã mất đi độ ấm, có tộc nhân thì
miệng vết thương còn đang đổ máu, dù có hái những lá thuốc mà nó biết
được đắp lên người của họ cũng không thể kìm được máu, nếu như máu chảy
khô, vậy bọn họ sẽ chết.

Niệm Niệm ỷ lại Trang Thư Tình còn hơn cả cha mẹ, nhìn thấy tình huống
như vậy suy nghĩ đầu tiên là cầu cứu chủ nhân của nó, đó là tộc nhân của nó, là tộc nhân đem nó đỡ ra từ bụng của mẫu thân nó, nếu như bọn họ
đều chết hết, chỉ chừa lại môt con sói duy nhất là nó thì phải làm sao
bây giờ!

Bộ dáng sốt rột của Niệm Niệm kiến cho Trang Thư Tình đau lòng muốn
chết, đem đầu của nó ấn vào trong gói, ngẩng đầu nói: “Ta muốn vào núi,
ngươi ở chỗ này chờ.”

”Tiểu thư...”

”Không muốn chờ thì trở về đi.”

Chu Thất cắn răng một cái, “Ta đi với tiểu thư vào núi.”

Trang Thư Tình nhìn hắn một cái, không có phản đối, nói đến cùng thì
nàng cũng có chút sợ, so với đi một mình thì đi cùng với một nam tử cũng đỡ sợ hơn nhiều, tuy rằng Niệm Niệm nói nó có thể bảo hộ nàng, hơn nữa

có thể khiến tộc nhân của nó đều bảo hộ nàng, nhưng không phải ngoài sói ra sẽ không có những loài khác, bằng không nàng cũng sẽ không xuất hiện tại nơi này.

Từ trong xe ngựa lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, Chu Thất giải thích
nói: “Sợ trên đường gặp chuyện gì, đặt để ngừa vạn nhất.”

Trang Thư Tình lúc này sao có thể so đo nhiều như vậy, “Vào núi đi.”

Chu Thất đi trước, đem những cành cây chặn đường chặt gãy, nhưng cho dù
là vậy, lúc Trang Thư Tình đi cũng không được nhẹ nhàng, tuyết trên núi
đọng lại rất nhiều, một bước đi chân sẽ bị lún xuống, không thể thấy
cẳng chân, chỉ đi một hồi đã ra mồ hôi, dứt khoát cởi áo choàng lớn ra
ném cho Chu Thất, thế này mới đi nhanh được một chút.

”Chu Thất, đi bên này.”

Chu Thất nhìn nàng, nhíu mày, “Tiểu thư, nơi này không có đường.”

”Đường là do người mở.” Lại đem đầu Niệm Niệm ấn vào, Trang Thư Tình uống một ngụm trà mang theo, leo núi thật sự là quá mệt.

Bên này đi đường không thoải mái, bên kia Bạch Chiêm nghe được tin tức,
trên mặt cơ hồ đều ngưng thành băng, trời lạnh như vậy lại đi ra ngoại
thành, nàng muốn làm gì?

Cố tình hôm nay hắn lại không có ở trong phủ, khi nghe được tin tức thì đã muộn chút, đáng chết!

”Trần Nguyên đi theo ta.”

Người bị điểm danh lại là đại tổng quản, những người không bị điểm danh ở Bạch phủ đều có chút căm phẫn nhìn chằm chằm, trách không được, bọn họ
quá nhàn rỗi.

Trần Nguyên nỗ lực đè nén tươi cười ở khóe miệng, tiếp nhận dây cương
xoay mình lên ngựa, lập tức đuổi theo công tử, đi xa rồi mới dám nhếch
khóe miệng lên, đám người kia không có kích thích không chịu được, nhưng không có bọn họ cùng bảo vệ, áp lực của hắn thật sự là rất lớn đó.

Đi theo dấu hiệu Nam Châu lưu lại, hai người lập tức đã đuổi tới chân núi, thấy được xe ngựa của Trang Thư Tình.

Bạch Chiêm nghĩ, chờ khi nhìn thấy người nhất định phải hảo hảo thu thập một chút, thời tiết như vậy lài đi vào núi tuyết thiên sơn, nàng muốn
chết phải không?

”Công tử, nơi này.” Trần Nguyên tìm được ký hiệu Nam Châu lưu lại vội cao giọng hô.

Bạch Chiêm không tiếp tục trì hoãn, nhảy lên vài cái đã không thấy tăm
hơi, Trần Nguyên lập tức đề khí đuổi theo, hắn cũng tò mò Trang tiểu thư muốn tiến vào núi làm cái gì.

Lúc này Trang Thư Tình cũng vừa mới tới địa bàn của sói.

”Tiểu thư lui ra phía sau!” Theo lời nói Chu Thất lùi về sau, phía trước có hai con sói lông màu trắng bạc bước tới, đầu cao hơn nửa người,
Trang Thư Tình ở phía sau Chu Thất nhìn thấy hình ảnh này, thân thể đều
cứng lại.

Trong lòng lại có loại suy nghĩ không hợp thời điểm: Niệm Niệm về sau
cũng to cao như vậy? Không có khả năng đi, nó căn bản sẽ không đâu!

Chu Thất tay cầm chủy thủ đem tiểu thư bảo vệ ở sau người, nếu như chỉ
có hai con sói này thì hắn không sợ, nhưng phía sau sẽ là cả một bầy
sói, tuyệt đối không chỉ có hai con như vậy.

Rất nhanh, Chu Thất liền phát hiện ra vấn đề, hai con sói này không có ý muốn công kích bọn họ!

”Ngao ô...” Niệm Niệm nỗ lực từ trong túi nhảy ra, nó ngửi thấy được hương vị của tộc nhân.

Nghe hiểu được ý tứ của Niệm Niệm, Trang Thư Tình nỗ lực khiến bản thân
trấn định lại, nghĩ nàng cũng làm thú y hai năm, sói cũng là thú, bất
quá thì nó không chê thịt người thôi, coi chúng là động vật bình thường
là được.

”Chu Thất, ngươi tránh ra.”

Chu Thất do dự tránh ra nửa bước, lộ ra nửa người Trang Thư Tình.

Niệm Niệm lại ô ô một tiếng, hai đầu sói kia chuyển thân hướng đến chỗ nàng đến.

”Đuổi kịp rồi.”

Lúc trước không thể đi đường theo cách bình thường, Trang Thư Tình đi
một chút liền nghiêng ngả chao đảo, cũng may tuyết dày, ngã xuống cũng
không đau, chỉ là thoạt nhìn có chút chật vật.

Đợi đến khi vất vả ngẩng đầu lên, Trang Thư Tình liền bị hình ảnh giống
như một lò sát sinh trước mắt làm cho không thể nhúc nhích được.

Ngã thì chưa tính là cái gì, tuyết và bùn đất đều dính lên người chưa
tính cái gì, nhưng tuyết và bùn đất đều biến thành màu đỏ, bảy tám con
sói rõ ràng đã chết đến cứng ngắc vẫn tụ lại một chỗ, những con bị
thương hỗ trợ sưởi ấm cho nhau, liếm liếm vết thương an ủi.

Không sợ chúng nó ngửi thấy mùi con người mà lộ ra công kích, Trang Thư Tình cảm thấy xót xa không thôi.

Anh hùng bước đến đường cùng vẫn không cúi đầu rơi lệ, còn nói chi đến
loài sói hung mãnh chỉ nghe theo mệnh trời cũng có thể khiến tâm người
mềm thành như vậy.

Chu Thất cảm thán một câu.

”Ngao ô...”

Niệm Niệm giãy dụa từ trong túi nhảy ra, cắn làn váy Trang Thư Tình kéo
nàng đến bầy sói, Chu Thất phát hiện, khi tiểu thư tới gần tất cả chúng
nó đều thu hồi móng vuốt sắc bén.