Ác Nhân Thành Đôi

Chương 181: Đánh cược

Sau khi dỗ tổ mẫu đi nghỉ ngơi tròng phòng liền an tĩnh lại.

Lão gia tử nắm bắt lấy trọng tâm nói: “Trên đường đến đây ta có nghe
thoáng qua, sao lại bị truyền Thành yêu ma quỷ quái, Tình nha đầu, con
nói cho ta biết, kết quả này là tình huống gì, nhiều người như vậy sao
lại tới phiên con gián Quốc?”

Đúng vậy, nhiều người như vậy, sao lại tới phiên nàng, Trang Thư Tình nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Lưu Thị đỡ con trai và con gái đứng lên, “Cha, lão gia, chúng con đi trước…”

“Ngồi đi, việc này mọi người đều có thể nghe.” Lão gia tử chỉ về phía
hai đứa cháu ngoại, “Nhất là hai người các con, dụng tâm nghe cho kĩ,
Hàn Nhi còn nhỏ nhưng cũng đủ để hiểu chuyện.”

“Vâng, con đã biết.”

Trang Thư Hàn cũng gật đầu, ánh mắt vẫn không rời tỷ tỷ.

“Hoàng thượng tuy đã được cứu, nhưng thân thể là vô cùng suy kiệt, nếu
điều dưỡng thích đáng thì còn có thể sống được mấy năm, nếu không chú
tâm chắc cũng chỉ sống chưa đến hai năm, hơn nữa độc còn lưu lại di
chứng, người chỉ cần nghĩ nhiều sẽ cảm thấy đầu bị choáng váng, không
thể hao tâm tổn sức, vì vậy chuyện quốc gia đại sự ngài ấy không có khả
năng xử lý.”

“Bảy con trai của hoàng thượng, đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tứ hoàng tử
đã chết, còn ngũ hoàng tử, hoàng thượng đã định ngày trảm, phan hoàng tử có dũng, nhưng nuôi được không đủ, không thể ép chế được triều thần,
lục hoàng tử hiện chưa được mài giũa, không thể đứng ra điều hành quốc
gia, hiện tại cũng chỉ có Chỉ Cố là có thể, những sức khỏe của hắn lại
có vấn đề, hiện tại hắn không ở Kinh Đô.”

Lão gia tử vừa phân tích, cảm thấy tim gan đều đang run sợ, cuối cùng
nghe được sức khỏe của Bạch công tử xảy ra vấn đề, đã rời khỏi kinh, lập tức liền truy vấn, “Đi nơi nào?”

“Tây Vực.”

“!!!” Lão gia tử bất dậy đứng lên, “Sao lại nghiêm trọng đến nỗi phải đi Tây Vực?”

“Kỳ thực lúc ở Hội Nguyên Phủ sức khỏe của hắn đã xảy ra vấn để, chỉ là
lúc đó không có nghiêm trọng, chúng con cho rằng còn có thời gian để tìm cách giải quyết…” Trang thư Tình cười khổ, “Sau đó nhìn phát sinh rất
nhiều chuyện, công pháp của Bạch Gia bắt nguồn từ Tây Vực, hắn chỉ có
thể truy dò theo hướng đó.”

Lão gia tử hết đi qua rồi lại đi lại, đột nhiên lại nhưng nghĩ đến cái
gì, ánh mắt lập tức trừng lớn, “Nói cách khác, mấy ngày nay tất cả mọi
chuyện đều do một mình con gánh vác? Mỗi một mệnh lệnh truyền ra đều là
con hạ lệnh, không phải hoàng thượng, cũng không phải Bạch công tử?”

“Vâng.”

Chân lão gia tử liền lảo đảo, nhưng nhanh chóng đỡ lấy ghế dựa nên mới không bị ngã sấp xuống.

“Cha…”

“Ngoại tổ phụ…”

Lão gia tử vẫy vẫy tay, ý bảo bản thân không có việc gì, tiếp tục hỏi,
“Không có ai dạy con? Con dựa vào cái gì mà ra những quyết đoán như
vậy?”

Trang Thư Tình chỉ vào đầu mình, “Cậy vào nơi này.”

Đổng Minh Dương nhịn không được tiến lên giúp cháu gái nói chuyện, “Cha, Tình Nhi làm rất tốt, tốt hơn bất cứ ai.”

“Ta đương nhiên biết là Tình nha đầu làm rất tốt, bằng không hoàng
thượng sao còn có thể vẫn dùng nàng?” Lão gia tử vừa đau lòng lại vừa
tức giận, một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi đã phải xử lý quốc gia đại sự, cho dù là thiên tài, nhưng muốn đi bước đầu tiên có bao nhiêu khó
khăn? Lần đầu tiên hạ mệnh lệnh có bao nhiêu sợ hãi? Mất bao nhiêu tâm

mới có thể nắm bắt rõ ràng thế cục trong triều?

Có một số việc, cho dù là nắm trong tay nhưng lại có mấy người có thể dùng được.

Làm rất tốt? Làm rất tốt còn không phải là do bọn họ bức ra?

Nhưng cho dù có làm tốt, thì chờ khi sau này Hoàng thất thay quyền, còn
có thể dung được một nữ nhân đã từng giám quốc? Đến lúc đó, vị trí của
nền đặt ở nơi nào?

“Hoàng thượng muốn Chỉ Cố kế vị. Giang sơn này, con chỉ đang giúp Chỉ Cố canh giữ, cho dù mệt, con cũng cam nguyện.”

“Hoàng Thượng chính là nhìn thấu sự can nguyện của con.” Lão gia tử bưng trà lên hấp một ngụm cạn sạch nhưng vẫn cảm thấy trong miệng vẫn còn
khô. “Tình nha đầu, sự tình cũng không phải cứ đơn giản như mình suy
tính, chuyện này liên quan quá lớn!”

“Con biết.”

Thấy ngoại tổ phụ vì nàng mà đau lòng, vì nàng mà bất bình, nhưng lại cố tình thể hiện một bộ tức giận nhìn nàng, Trang Thư Tình gật đầu, “Con
biết, con người sống cả đời, không phải bất kỳ ai cũng có thể gặp được
kỳ ngộ như con, con đã suy nghĩ, đây cũng là một sự trải nghiệm khó có
được, nên muốn thử là một người tham quyền một lần trong đời. Về sau
chuyện này tất nhiên là không thể tiếp tục, nhưng lúc này, nhất con chỉ
mong là Chỉ Cố có thể bình yên vô sự nhanh chóng trở lại, như vậy, vị
trí này, dù có cho con cũng không cần.”

Vẻ mặt kia, không oán cũng không hối khiến cho lão gia tử không biết nói gì cho tốt, khi ngẫm lại, Đổng gia huy hoàng mấy đời, Trang gia cũng
không phải là chưa từng có người làm quan, đại khái là tư tưởng của mấy
đời trước cộng lại tất cả đều cho Tình Nha Đầu, nên mới khiến nàng tài
năng trí tuệ như vậy.

“Trong lòng của con cũng đã có tính toán, nhưng làm gì thì làm cũng
tuyệt đối không thể sinh ra tham niệm, Đổng gia có Tam cữu của con đứng
ra là đủ, những người khác, trừ phi có thể dựa vào tài năng của bản thân để trèo lên, không con không cần phải để ý, chỉ cần chăm sóc tốt cho
chính mình, Hàn Nhi.”

Lão gia tử nhìn về phía cháu trai, “Con trở về Hội Nguyên Phủ đi, người
nào cũng biết các con chính là hai tỷ đệ, có con ở đây tỷ tỷ con sẽ phải phân ra một phần tâm trí để chút ý đến con, lúc này ai cũng đang nhìn
chằm chằm vào Thư Tình, con không thể kéo chân của nàng.”

“Vâng, con sẽ lập tức trở về.” Khi biết tỉ tỉ trong thời gian nhạy cảm
như vậy, hắn sao có thể vì tư tâm mà khiến tỷ tỷ thêm phiền toái.

“Cũng không sao, đến cũng đã đến rồi, ai dám đụng đến móng vuốt, ta liền chặt, ta thật muốn nhìn xem bọn họ có bao nhiêu ngón tay cho ta chặt.”

Ra hiệu cho đệ đệ ngồi xuống bên người nàng, Trang Thư Tình cười nói:
“Hai người chúng ta vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, đệ ở xa, ta sẽ cảm thấy lo lắng, đặt dưới mí mắt lúc nào cũng có thể trông thấy cũng tốt,
Tô tiên sinh... ta đang tính để hắn làm thái phó của lục hoàng tử.”

Trong lòng ẩn ẩn có đoán được, nhưng Đổng Minh Dương nghe xong vẫn không nhịn được trừng lớn mắt thốt ra lời, “Thật là lục hoàng tử?”

Nói xong lại lập tức hối hận, “Con cứ làm như ta chưa nói gì cả.”

“Con cũng không có ý định muốn giấu giếm, hơn nữa hiện tại ngoài Chỉ Cố
ra cũng chỉ còn ba vị hoàng tử, Chỉ Cố không chịu nổi trói buộc, sẽ
không chiếm lấy vị trí kia, tam hoàng tử không thích hợp, cũng chỉ còn
lại Lục hoàng tử, không thì cũng chỉ có thể lựa chọn trong chúng Hoàng
Tôn, nhưng Hoàng Tôn lớn nhất cũng chỉ mới 9 tuổi, phụ thân lại vì mưu
phản mà chết, như vậy càng phiền toái, Lục hoàng tử rất thông minh, chỉ
cần định hướng tốt, nhất định sẽ xuất sắc.”

Còn có thể thoải mái nói ra việc như vậy cũng chỉ có Tình nha đầu, lão
gia tử đành phải âm thầm lắc đầu, không biết là trong lòng lo lắng nhiều hơn thì là kiêu ngạo nhiều hơn.

“Đến lúc đó, Thư Hàn, đệ vào cung cùng làm thư đồng cho lục hoàng tử đi.”

Trang Thư Hàn trước giờ nghe lời tỷ tỷ như thánh chỉ, nói gì làm đó,
nhưng động Minh Dương lại nhăn mày lại, “Như vậy có thích hợp không? một khi đã định ra thái tử, vị trí thư đồng sợ là có rất nhiều người tranh
giành.”


“Thích hợp, đứa nhỏ nhà ai cũng không tốt bằng Thư Hàn, ta cũng không
nghĩ Lục hoàng tử đang thị sủng sinh kiêu, có một người có ý tiến thủ
như Thư Hàn ở bên cạnh, hắn cũng sẽ nhanh chóng tiến bộ, Thư Hàn, việc
này tỷ sẽ không dạy đệ, ở chung với thái tử như thế nào, vị trí của mình đặt ở chỗ nào, như thế nào mới có thể nhận được tín nhiệm, chuyện này
để phải dựa vào chính mình.”

“Đệ đã biết, tỷ tỷ, đệ sẽ không khiến tỷ thất vọng.”

“Cho tới bây giờ để vẫn chưa từng khiến ta thất vọng.”

Sau khi hồi cung, Trang Thư Tình nói suy nghĩ của mình với hoàng thượng.

Hoàng thượng nhắm hai mắt nghe, sau khi nghe xong hắn nói, “Để Tô Văn
làm thái phó cũng chỉ cần một ý chỉ, đệ đệ của con xuất sắc trẫm đã sớm
biết, để hắn làm thư đồng của Tiếu nhi thì không thể tốt hơn, như mà...
con nhất định phải muốn Tiếu nhi thành thái tử?”

“Trừ lục hoàng tử ra, hoàng thượng còn có lựa chọn khác?”

“Còn.” Hoàng thượng mở mắt nhìn nàng, “Chờ Chiêm nhi trở về, hai người
các con lập tức thành thân, nhi tử vừa sinh ra liền lập làm thái tử,
trẫm tin rằng con trai của các con định sẽ là người xuất sắc nhất.”

“Có lẽ con chỉ sinh được ra nữ nhi.” Trang thư tình bất vi sở động,
“Thay vì tin tưởng đứa nhỏ tương lai sẽ trở nên xuất sắc, chẳng bằng tin vào hai mắt mình, Lục hoàng tử rất tốt, thượng nếu không tin, chúng ta
có thể đánh cược, như thế nào?”

“Hửm? Đánh cược như thế nào?”

“Nếu như Lục hoàng tử có đủ xuất sắc, vậy khi nào để hắn lên kế vị sẽ do con và Chỉ Cố định đoạt, nhưng nếu Lục hoàng tử vẫn không thể khiến
ngài vừa lòng, vậy chuyện kể vi sẽ do ngài định đoạt, hoàng thượng, ngài dám cược hay không?”

Hoàng thượng có hứng thú suy nghĩ, gật đầu, “Cược, trẫm đặt thêm một phần thưởng, nếu con thắng, con có thể đề ra một yêu cầu.”

“Bất kỳ yêu cầu gì?”

“Chỉ cần con cảm thấy trẫm làm được.”

“Thành giao.”

Khóe miệng Ôn Đức run rẩy nhìn hai người vỗ tay thành giao, nhưng cũng
không nhiều chuyện đi nhắc nhở thân phận của hai người trước mắt không
thích hợp để thân cận quá mức.

Hắn theo hoàng thượng đã vài thập niên, tâm đương nhiên là hướng về
hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng vui vẻ, đừng nói hoàng thượng đối với Trang tiểu thư giống như con dâu, cho dù hoàng thượng thực sự có tâm tư kia, cho dù hắn vứt bỏ lương tâm, cũng sẽ che ở giữa hoàng thượng và
công tử.

Huống chi, trà trộn trong hoàng cung cả đời, lương tâm thứ này cũng chả
còn được bao nhiêu, sợ rằng chính mình cũng không còn là mình trước kia
nữa.

Có lần đánh cược này, Trang Thư Tình chỉ bảo cho Chu Tri Tiếu càng đặt
nặng tâm tư, Chu Tri Tiếu cũng càng ra sức học tập, mỗi ngày, Trang Thư
Tình cũng có thể nhìn thấy tiến bộ của hắn, nàng quả thực giống như dành thấy thắng lợi trước mắt.

Nàng mong rằng hắn có thể nhanh chóng học xong, nhanh chóng tiếp nhận vị trí kia, khi đó, nàng vô cùng vui vẻ trao lại.

Sau khi lão gia tử trở về Đổng gia, ngày kế Ôn Đức liền tự mình đi Đổng phủ một chuyến mời người đến cung.

Quân thần hai người kém gần 10 tuổi, mà lúc này thoạt nhìn lại như cùng tuổi.

Trong lòng lão gia tử vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng thấy bộ dạng
này của hoàng thượng, tức giận liền phai nhạt đi một chút.

“Lão thần tham kiến bệ hạ…”

Không đợi hắn quỳ xuống, hoàng thượng đã lười biếng mở miệng ngăn lại,
“Đừng làm mấy cái nghi thức xã giao này, nói một vạn lần vạn tuế trẫm
cũng không sống được đến vạn tuế, ngồi xuống nói chuyện với Trẫm đi,
đến, ngồi ở nơi này, nha đầu kia ngày thường vẫn ngồi ở chỗ này không
lớn không nhỏ nói chuyện với trẫm.”

“Hoàng thượng thứ tội, nàng sinh nơi sơn dã, không được cha mẹ dạy dỗ…”

“Được rồi, không trách nàng, ngồi đi.”

Lão gia tử cúi đầu.

“Không trách được Chiêm nhi đặt nàng trong lòng, một cô nương như vậy,
người biết nàng tốt, ai chẳng muốn nâng như bảo vật, có đôi khi nghĩ lại trẫm thực sự có chút hâm mộ ngươi, tuy rằng hai đứa con trai trưởng
không tốt,Nhưng một mình lão tam có thể chống lại hai người bọn họ, còn có 2 đứa cháu ngoại tài giỏi, Đổng lão, ngươi có phúc khí hơn trẫm
nhiều.”

Nhắc tới hai đứa con trai, Lão gia tử nhất thời cùng hoàng thượng có
chút cảm giác thông cảm lẫn nhau, trong lời ngoài lời, đều mang theo
chút thân cận tùy ý, “Hai tỷ đệ thật sự rất tốt, nhưng tiểu cô nương tóm lại vẫn phải gả ra ngoài, đến lúc đó không phải tiểu thư của Đổng gia
hay của Trang gia, mà là con dâu của ngài.”

Hoàng thượng sửng sốt, chợt cười to, “Đúng vậy, sau này cũng phải thành
con dâu của trẫm, con dâu nhà người khác biết quản gia, con dâu nhà trẫm cũng vậy, hơn nữa còn quản được rất nhiều, ha ha.”