Hôm sau, Trang Thư Tình cũng mua giấy và bút mực về. Tuy rằng những thứ mua được không tính là cực tốt, nhưng cũng không phải quá kém.
Nàng có cảm giác mình thật sự đã trở thành một người mẹ, nguyện ý vì đứa con của mình mà làm hết thảy mọi việc, chỉ cần hắn thành công là được.
Trang Thư Hàn cũng cắn răng đem mười hai lạng bạc mua hai quyển sách, mỗi ngày nâng niu không rời.
Trang Thư Tình thấy như vậy cũng không ổn, rõ ràng cần phải sắp xếp thời gian biểu cho hắn, cứ cách nửa giờ liền nói hắn đứng lên đi lại một
lát. Sau khi ăn cơm xong, sẽ nghỉ ngơi nửa canh giờ (*), càng đừng nghĩ
tới chuyện buổi tối thắp đèn để đọc sách, thời đại bây giờ nếu có vấn đề gì về mắt chắc chắn sẽ không có cách chữa trị.
(*) một tiếng. Một canh giờ là 2 tiếng
Trang Thư Hàn cũng rất biết nghe lời, tỷ tỷ nói như thế nào hắn liền làm như thế đó, không cần nghĩ ngợi thêm chút nào. Tuy bây giờ còn chưa
kiếm ra tiền, Trang Thư Tình cũng không tiết kiệm quá mức chi phí ăn
mặc, hai ngày ăn một bữa thịt, còn có hôm lại mua một chút xương đầu rẻ
tiền về hầm canh cho Trương Thư Hàn. Không chỉ có hai tỷ đệ uống, Trương Tú Nhi cũng có phần, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt ba người rõ
ràng đã tốt hơn rất nhiều. Trương Thư Thành từng đến thăm một lần, thấy
bọn họ ở chung tốt như vậy cũng an lòng.
Mấy ngày sau khí trời càng lạnh, ban ngày mặt trời vừa lên, ba người sẽ
đều ngồi ngốc ở trong sân. Ở một bên Trương Tú Nhi làm nữ hồng, hai tỷ
đệ liền nâng cái bàn ra, mỗi người chiếm một góc, một người đọc sách
luyện chữ, một người vẽ hoa văn. Rõ ràng ba người quen biết nhau không
lâu, nhưng nhìn vào đều thấy thoải mái giống như người một nhà.
”Đốc đốc đốc...”
Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn hướng Trương Tú Nhi.
”Chắc là người tới lấy khăn tay của tỷ.” Trương Tú Nhi buông công việc
đứng dậy, phủi nhẹ mấy sợi chỉ trên người cùng trên đầu, bước ra mở cửa
cửa.
”Dệt nương, người đã đến rồi.”
”Hiếm khi ngươi chủ động đi tìm ta, làm sao ta lại không đến cho được.”
Người vừa tới nói chuyện ôn nhu, dắt tay Trương Tú Nhi cùng bước vào
sân. Đợi vào trong viện, thấy còn có người khác ở đây, bước chân Dệt
nương sững lại: “Đây là...”
”Hai tỷ đệ đến Hội Nguyên tìm người, tạm thời ở trọ nhà ta.” Trương Tú
Nhi mời Dệt nương ngồi xuống, lại nhanh nhẹn đi bưng trà đến, rồi lại
cầm một cái ghế con ngồi xuống bên cạnh.
”Tỷ tỷ gọi là Trang Thư Tình, đệ đệ gọi là Trang Thư Hàn, đều là những
đứa nhỏ có hiểu biết, đây là Dệt nương, các người cũng gọi nàng là tỷ tỷ đi.”
”Dệt tỷ tỷ.”
Dệt nương đè xuống nghi hoặc trong lòng, gật đầu mỉm cười: “Đều là hài
tử ngoan, có các ngươi ở bên cạnh chiếu cố Tú Nhi, tỷ cũng an tâm hơn.”
”Thật ra Tú Nhi tỷ chiếu cố tỷ đệ chúng ta.” Trang Thư Tình trả lời một
câu, đem sách vở của đệ đệ gom lại, rồi nói: “Thư Hàn, đệ vào nhà đọc
sách đi.”
”Vâng.” Trang Thư Hàn đứng dậy, cũng không nói gì thêm, chỉ chắp tay vái chào Dệt nương, ôm lấy sách vở giấy bút vào phòng.
Trong khoảng thời gian này được ăn ngon, lại không có việc gì lo lắng,
trên người hắn càng có thêm chút thịt, khí sắc cũng rất tốt, thiếu niên
nho nhỏ nay đã lộ ra bộ dáng tuấn tú. Bộ dạng tỷ đệ bọn họ đều rất giống mẫu thân, lại không có chút nào giống với Trang Trạch Lương.
Mặc dù Dệt nương còn có chút cảm giác xa lạ với tỷ đệ hai người, nhưng
lúc này nhìn thấy một bộ dáng tiểu đại nhân của Trang Thư Hàn, không
nhịn được nở nụ cười: “Được dạy bảo rất tốt.”
”Thư Tình làm tỷ tỷ rất tốt.” Tuy Trương Tú Nhi không được Trang Thư
Tình kể rõ lại chuyện trong nhà mình, nhưng đã nhiều ngày ở chung, nàng
cũng nhìn ra được người tỷ tỷ này có bao nhiêu dụng tâm, thật sự là
không thua gì sự quan tâm của cha mẹ.
Dệt nương nhìn tiểu cô nương một thân áo trắng thuần khiết, gương mặt
trái xoan nho nhỏ, cái mũi thanh tú, đôi môi không son mà hồng, nhưng
xuất sắc nhất vẫn là ánh mắt kia,lúc cười rộ lên, đôi lông mày cũng cong lên, khiến người khác nhìn thấy cũng không kìm lòng được mà muốn cười
theo, cho dù không cười theo thì cũng phải có hai phần vui vẻ, người như vậy, trời sinh luôn khiến cho người khác có ra lòng yêu mến ngay từ lần đầu gặp mặt.
”Thư Tình, đem mấy hoa văn muội vẽ ra cho Dệt nương xem đi.”
Hiện tại, Trang Thư Tình rất có lòng tin tưởng đối với những hoa văn
mình vẽ, nghe vậy liền đi chọn ra mấy hoa văn đã được hong khô đưa cho
Dệt nương xem.
”Gọi ngươi qua đây là muốn cho ngươi xem thứ này, khả năng vẽ hoa văn
của Thư Tình rất tốt, ta thấy còn vẽ đẹp hơn cả hoa văn của những vị tú
tài kia,mọi thứ ở đây muội ấy đầu lạ lẫm, nếu vội vàng ra bên ngoài bán
ta sợ muội ấy bị chèn ép. Ngươi quen biết nhiều tú nương, dù là người
mua không được bao nhiêu, nhưng cũng có thể giúp muội ấy kiếm chút tiền, Thư Tình là một tiểu cô nương, xuất đầu lộ diện ra bên ngoài cũng không tốt.”
Trương Tú Nhi nói chuyện rất dụng tâm, Dệt nương cũng đã nhìn qua nhìn lại năm bức hoa văn kia vài lần, bức nào nàng cũng thích.
Tú Nhi nói rất đúng, những hoa văn này vẽ mới mẻ độc đáo hơn các tú tài
rất nhiều, nếu tất cả các bức hoa văn của Trang Thư Tình đều đẹp như
vậy, lỡ đâu hôm nay nàng không đến đây, không biết đã bỏ lỡ cơ hội tốt
tới mức nào.
”Có thể cho ta xem những bức hoa văn còn lại hay không?”
Nhìn qua nét mặt của Dệt nương, Trang Thư Tình liền biết nàng ấy đã bị
hấp dẫn, sảng khoái vươn tay lấy hơn mười bức hoa văn đưa tới.
Dệt nương nhanh chóng xem hết tất cả, xem xong liền vỗ bàn: “Tỷ sẽ mua tất cả, muội định chào giá bao nhiêu một bức?”
”Nghe Tú Nhi tỷ nói Dệt tỷ tỷ là một tú nương ưu tú, khẳng định tỷ hiểu
biết rõ giá thị trường hơn so với muội, tỷ xem rồi ra giá đi, Tú Nhi tỷ
là người tốt, muội tin Dệt tỷ tỷ có thể thường xuyên đến thăm tỷ ấy thì
cũng không phải là người hay bắt nạt người khác.”
”Thật sự là một tiểu cô nương khéo miệng.” Dệt nương liếc mắt nhìn
Trương Tú Nhi: “Đây là một nha đầu có thể nhìn thấu lòng người, chỗ nào
cần ngươi lo lắng sao.”
Trương Tú Nhi mỉm cười: “Như thế có gì không tốt sao? Ta thích muội ấy như vậy hơn.”
”Vậy cứ theo ý muội đi.” Dệt nương lại cúi đầu đếm một lần: “Nơi này có
mười bảy bức, có hai bức quá mức đơn giản, năm trăm văn một bức, năm bức này mỗi bức trả 1200 văn tiền, bốn bức này mỗi bức 1600 văn tiền, còn
lại sáu bức này hai lượng một bức, muội có vừa lòng với mức
giá này không?”
So với giá nàng nhẩm tính lúc trước còn cao hơn, đương nhiên Trang Thư
Tình hoàn toàn không có ý kiến gì, chỉ là mười bảy bức đã có thể bán
nhiều tiền như vậy, nàng còn có mười bảy bức nữa, hơn nữa về sau còn có
thể vẽ tiếp, không lo không có tiền.
”Dệt tỷ tỷ là người phúc hậu, muội nghe theo quyết định của tỷ.”
”Chẳng qua lúc ra ngoài tỷ không biết sẽ có vụ mua bán này, hiện tại tỷ
không mang theo nhiều bạc, mấy thứ này cứ để ở đây, tỷ trở về một
chuyến, buổi chiều sẽ qua.”
”Không sao.” Trang Thư Tình đem những thứ này đẩy qua phía Dệt nương,
bạn của Tú Nhi tỷ, cũng không cần phải đề phòng quá mức: “Lúc nào Dệt tỷ tỷ sang đây rồi đưa bạc sau cũng được.”
Dệt nương nhoẻn miệng cười: “Cũng được, chạy được hòa thượng chứ chạy
không được miếu, vậy đi, tổng cộng là hai mươi lăm lượng hai vạn bốn
trăm văn tiền, trước tiên tỷ sẽ đưa muội số lẻ, hai mươi lượng nữa ngày
mai tỷ sẽ đưa qua.”
”Dệt tỷ tỷ là đường làm ăn của muội, bốn trăm văn liền không tính, sau này
còn phải làm phiền dệt tỷ tỷ quan tâm.”
”Vậy tỷ không khách khí đâu.” Lấy ra từ trong hà bao năm lượng bạc vụn, Dệt nương cẩn thận cất mấy bức hoa văn lại. Đột nhiên đi ra ngoài một
chút đã mất hai mươi lăm lượng hai, nghĩ tới đây nàng cũng có chút
đau lòng, nhưng khi nghĩ sẽ đem nhưng bức hoa văn đa dạng này bán ra, về sau nhất định sẽ được hoan nghênh lớn. Nhẩm tính có thể sẽ kiếm được
gấp mấy lần số vốn đã bỏ ra, tâm tình nàng cũng hòa hoãn đi nhiều.
” Mấy đồ thêu như vậy muội vẫn còn sao?”
”Tất nhiên là còn, Dệt tỷ tỷ chờ một lát.”
Trang Thư Tình đi vào phòng, Dệt nương nhỏ giọng nói với Trương Tú Nhi:“Cô nương như vậy, nhà bình thường sẽ không dưỡng ra được, ngươi có hỏi
rõ ràng lai lịch của hai tỷ đệ này chưa?”
”Ngay từ đầu cũng hỏi thăm hai câu, Thư Tình chỉ nói mẫu thân qua đời,
tới tìm người thân nương tựa, sau đó cũng không kể thêm chuyện khác, ta
cũng không hỏi nhiều hơn. Nếu trong nhà không có chuyện gì khó xử, một
tiểu cô nương đang tuổi đàm hôn luận gả như nàng làm sao lại mang theo
đệ đệ xuất đầu lộ diện ra bên ngoài? Ta cũng nhận định, làm bạn
cùng bọn họ rất tốt, tra hỏi rõ ràng để làm gì cơ chứ?”
Nghĩ đến tỷ muội cùng nhau lớn lên từ bé của mình, tuổi còn trẻ đã phải
thủ thân cho chồng, bên cạnh lại không có một đứa con, hốc mũi Dệt nương có chút chua xót, cố nén nước mắt. Đúng vậy, người sống ở đời đều có
những điều khó nói, hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?