Edit + Beta: Mặc Doanh
Mười năm trước ──
Thì ra cảm giác vừa thấy đã yêu là như vậy.
Thật ngu ngốc, lại cảm thấy hạnh phúc nhàn nhạt, không ngừng lan tràn trong tim.
Lạc Đình Đình, hai mươi tuổi, có một mái tóc dài thục nữ, khuôn mặt lớn bằng bàn tay, đôi mắt xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi môi phấn hồng vô cùng đáng yêu.
Sinh viên năm hai của hệ tiếng Trung, sinh ra trong gia đình dõng dõi thư hương, cha là giáo sư đại học, mẹ là giáo viên dạy mỹ thuật cấp ba, tài năng của cha mẹ đều được truyền lên người cô.
Cô có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô chưa từng rung động với bất kỳ ai.
Mọi người đều gọi cô là “mỹ nữ có khí chất”, nhìn từ bề ngoài có lẽ là vậy, nhưng Lạc Đình Đình hiểu rất rõ bản thân, cô rất mạnh mẽ, chứ không dịu dàng.
Cô cũng không hiền dịu, đại đa số mọi người đều bị gia thế của cô lừa. Nhưng cô cảm thấy mình không cần phải giải thích với họ, cứ để họ hiểu lầm đi.
Nếu cô thật sự là một cô gái dịu dàng nhu thuận, thì giờ khắc này cũng không trốn khỏi phòng ăn, dưới ánh mặt trời chói chan của buổi trưa, ở gần nhà hàng có một cửa hàng tiện lợi, cô mua một cây kem ra sức ngồi gặm, phát tiết hết bất mãn trong tròng.
Tại sao cha mẹ có thể như vậy, tại sao lại dễ dàng đồng ý gả cô ra ngoài, chỉ vì đối phương có gia thế tốt, có thể săn sóc tốt cho cô sao.
Tại sao bọn họ không chịu tin, một mình cô ở Đài Loan cũng sẽ sống vô cùng tốt?
Bọn họ có thể an tâm di dân đến Thụy Sĩ, cha có thể yên tâm dưỡng bệnh, mẹ có thể tiếp tục vẽ tranh, tại sao trước khi đi lại còn giúp cô tìm một người’ chồng’ chứ!
Buồn cười, cô mới hai mươi tuổi, cô muốn thư thả hưởng thụ thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ, không muốn trở thành vợ của người khác sớm như vậy.
Huống hồ người đàn ông kia, cô chưa từng gặp mặt, là một người hoàn toàn xa lạ, muốn cô gả cho một người xa lạ? Cô không trốn mới lạ.
Trưa hôm nay cha mẹ vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, gạt cô đến nhà hàng, vốn dĩ cô cho rằng gia đình mình chỉ ăn cơm chung như bình thường, nhưng mẹ lại không cẩn thận nói ra—– chờ lát nữa cha mẹ bên đàn trai sẽ đến.
Cái gọi là yến vô hảo yến*, bề ngoại Lạc Đình Đình không tỏ vẻ gì, nhìn như cô đang tùy theo sự sắp xếp của cha mẹ, viện cớ nói đi vệ sinh, cô lặng lẽ trốn từ nhà bếp của nhà hàng đi ra ngoài.
*Bửa tiệc không có ý nghĩa tốt đẹp, tựa như Hồng môn yến.
Cho nên bây giờ cô mới có thể ngồi ở cửa hàng tiện lợi, thảnh thơi ăn kem, ngắm nhìn những chiếc xe tới lui ở ngã tư đường phía trước.
Nên đi đâu mới tốt đây? Hôm nay phải nghĩ cách lăn lộn đến nữa đêm chờ cha mẹ ngủ rồi mới về nhà, sau khi ngủ một giấc, ngày mai cha mẹ sẽ hết tức giận, đến lúc đó lại làm nũng cầu xin tha thứ một chút, phải làm cho cha mẹ từ bỏ ý nghĩ muốn gả cô ra ngoài.
Lạc Đình Đình liếm kem, hài lòng rung đùi đắc ý, đột nhiên, tầm mắt chuyển đến chỗ phát ra tiếng kèn xe chói tai.
Thật ồn ào ──
Lạc Đình Đình nhìn qua, thì ra là một bà lão không kịp đi qua đường khi còn đèn đỏ, những chiếc xe ở ngã tư này chờ không được nên liên tiếp ấn kèn inh ỏi, làm hại bà lão quýnh lên muốn bước nhanh hơn, nhưng một người già thì làm sao có thể đi nhanh như người trẻ tuổi, mới đi bước đầu tiên đã lảo đảo suýt chút thì té ngã.
“A!” Lạc Đình Đình hét lên, lập tức quăng cây kem trong tay, muốn chạy tới đỡ bà lão.
Mấy người tài xế không có lương tâm này, đi chậm một chút sẽ chết sao, ai cũng gấp như vậy, đang vội đi đầu thai hả?
Lạc Đình Đình tức muốn chết, đúng là người thời nay không có lương tâm.
Ngày lúc cô chuẩn bị chạy ra, thì một người đàn ông thân hình cao lớn bước ra từ chiếc Mazda màu xanh biển, anh mặc tây trang thẳng thớm, động tác ung dung, anh đi tới bên cạnh bà lão dịu dàng đỡ bà ấy đi qua đường, đi đến trước cửa hàng tiện lợi, cũng chính là trước mặt Lạc Đình Đình, anh mới buông tay, trở lại xe của mình.
Đẹp! Quá đẹp ~ đẹp đến mức không còn lời nào để nói!
Ngay một giây kia tim Lạc Đình Đình bị thần Cupid bắn trúng, tim đập loạn xạ thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.
Anh vô cùng cao lớn, có lẽ cao khoảng 1m85, bờ vai rộng lớn tấm lưng mạnh mẽ, xuất hiện giống như anh hùng; Ngũ quan của anh không quá đẹp, hai mắt quá hẹp dài thâm thúy, mũi quá thẳng rất nghiêm túc, nếu nhẹ nhíu mày một cái, những người nhát gan xung quanh anh đều sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Nhưng Lạc Đình Đình lại cảm thấy anh cực kỳ đẹp trai, có lẽ là dáng vẻ khi anh đỡ bà lão qua đường, cho dù thiên binh vạn mã cũng không địch nỗi, đoàn xe vốn nhấn kèn inh ỏi vì động tác của anh mà đã im bật.
Thì ra đây chính là vừa thấy đã yêu!
Trái tim chìm trong bể hoa, không thể tự kiềm chế bản thân.
Nếu nguyên nhân lúc trước cô từ chối khi bị cha mẹ bức hôn là vì cô cảm thấy tuổi còn quá trẻ, thì hiện tại lý do của cô chính là── cô đã có người trong lòng, ngay tại một phút trước.
Đông Phương Bách hai mươi lăm tuổi đã từ Mỹ về nước được hai năm, anh bước vào Đông Phương Kim Khống đi lên từ vị trí nhỏ nhất, biểu hiện nổi trội xuất sắc trong hai năm nên anh được lên chức phó tổng, mãi cho đến gần đây cha quyết định công bố thân phận của anh ra bên ngoài, để cho anh nắm giữ chức tổng giám đốc, cũng nói rõ anh là người thừa kế tiếp theo của Đông Phương Kim Khống, mà sự ưu tú của anh làm cho những nhân viên và đám cáo già trong hội đồng quản trị không thể nói câu nào.
Nhưng trước đêm tiếp nhận chức vụ, cha đột nhiên nói với anh: Con phải kết hôn trước mới có thể ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc này.
Kết hôn? Đông Phương Bách cảm thấy hai chữ này thật xa lạ.
Từ khi anh hiểu chuyện tới nay, anh luôn vì chuyện nối nghiệp Đông Phương Kim Khống mà cố gắng, khi người khác còn đang ăn chơi lãng phí tuổi xuân, anh đã sang Mỹ học ở một trường đại học nổi tiếng, khi mọi người vừa học đại học vừa nói chuyện yêu đương, thì anh đã hoàn thành xong khóa học, đến chi nhánh của Đông Phương Kim Khống ở Mỹ thực tập.
Tình yêu đối anh mà nói xa không với tới, từ trước đến giờ anh chưa từng có khát vọng nào đối với tình yêu, mà hiện tại cha anh lại bảo anh trực tiếp bỏ qua giai đoạn ‘yêu’ tiến đến ‘kết hôn’.
Thậm chí đối tượng kết hôn cũng đã tìm cho anh.
Ý của cha anh chính là: Đàn ông thành gia trước rồi mới lập nghiệp, có vợ làm hậu thuẩn, sinh con nối dỗi cho mình, chăm lo cho gia đình, nên người đàn ông không cần lo trước lo sau, có thể dốc sức chuyên tâm vào sự nghiệp, giống như mẹ của anh vậy, là một người vợ tốt, một người mẹ tốt.
Đông Phương Bách chấp nhận đề nghị của cha.
Hai mươi lăm tuổi kết hôn hay ba mươi tuổi kết hôn đối với anh mà nói cũng không có gì khác nhau, đối tượng là ai cũng không có gì khác nhau, chỉ cần là người cha mẹ anh thích thì đều có thể, chỉ cần sau khi kết hôn có thể làm cho anh toàn tâm toàn ý đặt tâm tư lên công việc, thì đều có thể.ahihi
Hôm nay là ngày anh gặp mặt ‘vợ tương lai’ của mình, bởi vì anh có công việc, nên cha mẹ đi tới gặp đối phương trước, mà anh sẽ đi tới sau.
Vợ tương lai của anh năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, là sinh viên năm hai của hệ tiếng Trung, nghe nói được di chuyền khí chất từ mẹ, là một cô gái dịu dàng thùy mị.
Mẹ anh và mẹ cô là bạn thân, cho nên mới tích cực thúc đẩy bọn họ lấy nhau.
Thật ra Đông Phương Bách không thèm để ý, tâm tư của anh đều đặt ở trên công việc.
Giống như trưa hôm nay vì công việc quá bận mà quên mất thời gian, đợi khi anh nhớ ra rồi chạy tới, thì đã trễ nữa tiếng, đúng lúc lại gặp được một bà lão đang qua đường ở ngã tư, đèn báo hiệu đã chuyển thành màu xanh mà vẫn còn đứng ở giữa đường.
Đông Phương Bách liên tục nhìn đồng hồ, biểu cảm vô cùng không kiên nhẫn.
Dưới tình huống bất đắc dĩ ── từ nhỏ anh đã được dạy, thời gian là một trong những thứ quý giá nhất.
Cho nên Đông Phương Bách mở cửa xuống xe, đi đến đường kẻ vạch dành cho người đi bộ chậm rì rì đỡ bà lão qua đường.
Người khác nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ Đông Phương Bách rất tốt bụng, nhưng sự thật không phải vậy, đơn giản chỉ vì anh cảm thấy mình làm vậy thì mình có thể nhanh chóng đi tới chỗ hẹn mà thôi.
Không biết, có người bởi vì một hành động nhỏ này của anh mà sa lưới……
Chuyện này phát triển rất ba chấm, kịch tính lại thay đổi đột ngột.
Con gái bỏ chạy làm cho cha mẹ Lạc vừa tức giận vừa đau lòng, bọn họ cảm thấy có lẽ mình đã quá nóng vội, không quan tâm đến cảm nhận của con gái.
Bọn họ hy vọng con gái kết hôn sớm như vậy là vì, cha Lạc nhìn rõ tình hình, hai vợ chồng bọn họ quyết định nghĩ việc di dân đến Thụy Sĩ, nhưng con gái lại không muốn rời khỏi Đài Loan, kiên trì ở lại.
Hai vợ chồng bọn họ lo lắng, mà lúc này bạn thân của mẹ Lạc, cũng chính là mẹ Đông Phương Bách đúng lúc liên lạc với bà. Mẹ Lạc nói với bạn thân chuyện mình đang lo lắng, mẹ Đông Phương Bách lập tức đưa ra cách liên hôn, như vậy Lạc Đình Đình ở lại Đài Loan thì bọn họ có thể chăm sóc.
Mẹ Lạc nghĩ rằng, Đông Phương Bách có gia thế tốt, con gái gả qua thì sẽ không cần bận tâm đến cuộc sống và tương lai, làm một thiếu phu nhân, hơn nữa mẹ chồng của con gái lại là bạn thân của bà, còn có cuộc hôn nhân nào tốt hơn cuộc hôn nhân này!
Nhưng bà không ngờ── con gái phản kháng.
Buổi trưa hôm sau, mẹ Lạc cầm hình của Đông Phương Bách cầu xin con gái liếc mắt nhìn một cái.
“Cậu ta là một người đàn ông không tệ, con nhìn hình trước rồi hẳn quyết định có được không?”
“Không, không, không……” Lạc Đình Đình lay cánh tay mẹ Lạc làm cho tấm hình lung lay rớt xuống.
Cô đã có người trong lòng, sao có thể đồng ý gả cho một người xa lạ, cô muốn đi tìm anh, người đàn ông làm cho tim cô rung động.
“Đình Đình, đừng ngang bướng.” Mẹ Lạc rất bất đắc dĩ.
Không muốn gả cho người mình không yêu là ngang bướng? Lạc Đình Đình cảm thấy mình bị mẹ hiểu lầm, trong lòng vừa kinh ngạc vừa không cam lòng.
Mẹ lấy hình của đối phương ra, vậy mình sẽ hủy tấm hình này.
“Con không xem!”
Tấm hình bay tới sofa, vừa khéo dừng lại trong tầm mắt Lạc Đình Đình.
Ực!
Lạc Đình Đình cả kinh, nhìn người đàn ông trên tấm hình, cô nhảy dựng lên.
“Mẹ, sao mẹ lại có tấm hình này? Mẹ lấy được từ chỗ nào? Anh ấy là ai vậy? Nói cho con biết anh ấy là ai vậy?” Lạc Đình Đình đã hưng phấn đến mức choáng váng đầu óc, không nhớ người trong tấm hình này là người cha mẹ muốn mình lấy.
Mẹ Lạc bị con gái đột nhiên thay đổi thái độ mà sợ hết hồn.
“Cậu ấy chính là Đông Phương Bách, là người cha mẹ muốn giới thiệu cho con……”
“Được, mẹ, khi nào mẹ hẹn anh ấy gặp mặt ăn cơm vậy?” Lạc Đình Đình tóm lấy tay mẹ mình, gấp gáp hỏi.
Thì ra là “anh” chính là ‘anh’! Trời ạ! Giống như một giấc mơ vậy!
Vì thế tình huống thay đổi đột ngột, Lạc Đình Đình quyết định gả mình vào năm hai mươi tuổi, gả cho người đàn ông làm cô vừa thấy đã yêu.
Hôn lễ vô cùng khiêm tốn nhưng rất long trọng, cử hành ở một khách sạn năm sao nổi tiếng, suốt quá trình không để cho phóng viên vào quay chụp, chỉ mời bạn bè thân thiết của hai bên.
Vì bày tỏ sự yêu thích đối với con dâu tương lai, mẹ Đông Phương Bách đặc biệt mời riêng nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng đích thân may áo cưới và lễ phục cho Lạc Đình Đình, chỉ là một bộ áo cưới mà đã có giá mấy triệu, càng đừng nói tới những trang sức kim cương còn lại.
Tóm lại, Lạc Đình Đình vô cùng hạnh phúc gả cho Đông Phương Bách.
Đêm tân hôn ──