Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Diệp Trữ hoàn thành yêu cầu của cậu, nên cậu đồng ý cùng nó ra ngoài chơi.
Bọn họ đi ăn, sau đó nó nói muốn đi chơi game, cậu lại đã kéo nó đến nhà sách.
“Uy, uy, chán quá.. Đi chơi a, không đi nhà sách đâu.” Nó cứ lải nhải không ngừng.
Cậu cười cười không trả lời, tiếp tục chọn mua sách. Tìm được rồi…”Đi ra ngoài thôi.”
Diệp Trữ lập tức vui vẻ nhảy nhót, cậu xoa đầu nó, thế nhưng nó lập tức quay đi.
“Em không phải trẻ con.” Nó mở to mắt nhìn cậu.
“Sao lại không phải?” Cậu lấy tay ra so, đầu nó chỉ đến ngực cậu, tuy rằng cậu không cao hơn nó bao nhiêu.
“Anh chỉ hơn em có mấy tuổi thôi, ông cụ non …” Nó lầm bầm, thanh âm không lớn, nhưng cậu vẫn nghe được.
Ra khỏi nhà sách, cậu đưa sách cho nó xem, nó cũng tò mò nhìn thử.
“Sách hay, rất dễ hiểu, em xem đi.”
Nó mở to mắt nhìn cậu thật lâu, rồi cúi đầu ngượng ngịu “Cảm ơn..”
“Phải nói là em cảm ơn anh chứ…” Cậu vừa nói ra, nó lập tức ngẩng đầu lên.
“A…. Coi như cảm ơn, em dẫn anh đi ăn.” Nó cười cười nhìn cậu.
“Không được, chúng ta phải về rồi.” Đã 5h chiều.
“Còn sớm a, đi đi…”
Không thể làm gì được nó, cậu đành cùng nó đi, nhưng, nếu cậu biết chỗ nó muốn đến xa như vậy, cậu nhất định đã từ chối. Càng buồn cười là nó đánh rơi tiền trên xe.
Nhìn nó cắn môi, cậu liền lấy thẻ ra thanh toán, vì tiền mặt cũng không còn. Nhưng cậu thật sự không ngờ, chính đều này đã khiến cậu vô cùng hối hận.
Sáng hôm sau, khi cậu chuẩn bị sang nhà Tiểu Trữ dạy học, vừa mở cửa, đã thấy dưới cầu thang một bóng người quen thuộc, cậu còn tưởng mình hoa mắt!… Không phải chứ… cậu quay đầu vào phòng.
Đóng cửa lại, ngoài cửa đã nghe thấy thanh âm của hắn! Cậu dựa vào tường thở dốc… Làm sao, làm sao có thể…
Từ bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẽ, là hắn! Âm thanh trầm thấp khiến cậu không thể nào quên.
“Bảo bối, tôi bây giờ đang rất rất tức giận… Tôi đã chờ cậu liên lạc cho tôi, nhưng cậu lại quá ngang bướng rồi.. Có nghe không, nhanh lên… Mở cửa ra, đừng để tôi phá cửa nha!”
Thanh âm hắn từ từ vang lên…
___________
Hết