Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Cổ tay ta dính đầy nước miếng, hắn thỏa mãn nhìn cậu.
“ Chỉ là sờ một chút, cậu đã phản ứng quá đáng rồi…Ngủ đi…”
“…”
“Ngủ mau!” Hắn ôm cậu, đem mặt cậu kề sát ngực hắn.
Ngơ ngác một hồi, rốt cuộc cơn buồn ngủ kéo đến, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ!
Ngày thứ hai, hết sốt! Hắn cũng không ngủ bên cạnh nữa, cậu lê tấm thân mệt mỏi rã rời đến phòng học. Phòng học đang ầm ĩ phút chốc trở nên yên tĩnh, cậu nghi hoặc đi về chỗ ngồi.
“Cậu không sao chứ? Sao ngày hôm qua nghỉ học a…” Một đám nữ sinh xông tới hỏi han.
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay còn mệt không…”
“Ngô Thụy , cậu uống thuốc chưa? Tớ có mang theo thuốc nè.”
Nhìn bọn họ ồn ào, đầu lại bắt đầu đau. Cậu cảm kích nói với bọn họ “ Cảm ơn, tớ không sao…”
Bọn họ vẫn cứ vây lấy cậu, Lưu Khải Ninh không nhịn được quát lớn: ” Các cậu thật là… Ồn chết đi được, Ngô Thụy còn chưa hết bệnh nha!”
Hắn làm cậu ngạc nhiên, hắn luôn tao nhã hữu lễ, thậm chí trong mắt nữ sinh còn là “Bạch mã hoàng tử”, bọn họ bị hắn dọa cho sợ, nói thầm “Sao vậy nhỉ .”rồi tự trở về chỗ của mình.
Không nghĩ hắn cũng có lúc như vậy, tuy là xuất phát từ hảo tâm, nhưng ôn nhu như hắn cũng có thể trở nên thô bạo, cậu bất an cúi đầu.
“Không sao chứ?… Tớ thất thố rồi!” Hắn đỏ mặt, đưa tay sờ trán cậu.
Cậu cứng ngắt quay đầu đi, thấy cậu quay đầu tránh né, hắn ngượng ngùng nói “Tớ chỉ muốn biết cậu còn sốt nữa không thôi.”
Cậu thấy mình hình như đã làm hắn tổn thương, hắn về chỗ mở sách vở, chỉ là thi thoảng lại nhìn cậu, cậu làm như không biết tiếp tục ghi bài.
Tan học, cậu muốn mượn tập để chép bài, nhưng trừ Lưu Khải Ninh ra, thì cậu không biết ai nữa… Cắn môi, làm sao bây giờ, có nên mở miệng không… Đang lúc còn do dự, một cuốn tập đã đặt trước mặt cậu.
“Đây, bài ngày hôm qua.” Khải Ninh cười nhìn cậu.
Biểu tình của hắn hết sức thân thiện, cậu cúi đầu, tiếp nhận cuốn tập của hắn.
Hắn còn giảng bài cho cậu, cậu vừa nghe, vừa chép lại…
Đột nhiên, các nữ sinh trong lớp hét ầm lên, cậu không quan tâm tiếp tục cùng Lưu Khải Ninh thảo luận. Đến lúc nghe được tiếng la hét của bọn họ càng lúc càng lớn, cậu ngẩng đầu lên, hô hấp như đình trệ, Trình Hi!
Thấy cậu chú đến mình, hắn đi nhanh đến , cậu theo phản xạ đứng lên, viết trên tay
rơi xuống mặt đất.
Lưu Khải Ninh nhìn Trình Hi, lại nhìn sang cậu “Sao vậy ? Ngô Thụy ? Đây là…?”
“…Anh là bạn tớ!” Cậu run run, miễn cưỡng giải thích với Khải Ninh.
“Cậu không sao chứ!” Khải Ninh nhìn thấy cậu run rẩy, có lẽ bộ dáng kiêu ngạo của Trình Hi khiến hắn khó chịu, hắn nhìn Trình Hi với ánh mắt dò xét, ngược lại Trình Hi không chú ý tới hắn, nắm tay cậu, kéo ra bên ngoài.
“Anh buông… tôi còn đang học…” Cậu nhỏ giọng nói.
“Câm miệng! Theo tôi ra ngoài!” Hắn chặn ngang lời nói của cậu, tiếp tục kéo tay, lôi cậu ra ngoài. Khải Ninh lập tức ngăn hắn lại, chắn phía trước người hắn.
“Buông Ngô Thụy ra!”
Khải Ninh kéo tay còn lại của cậu, không cho cậu ra ngoài. Lúc này, lớp học yên tĩnh dị thường, tất cả mọi người đều nhìn về hướng bọn họ.
___________
Hết