ÁC MỘNG TRONG KHÔNG GIAN BA CHIỀU

CHƯƠNG 19

Docsach24.com

ái kính này không có tác dụng! - Tôi rên lên. - Nó chẳng làm được gì cả!

Con bọ ngựa phóng bật ra, nhanh tới mức tôi không kịp nhìn thấy. Nhưng tôi cảm nhận thấy.

Nó bám vào cổ tôi. Nó bổ càng xuống tóc tôi.

Cặp càng nó cứa vào da tôi.

Cặp mắt lồi của nó xoi mói thèm thuồng, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Hàm nó bạnh to và chìa ra. Rồi nó vật tôi ngã xuống sàn.

Lauren và Vicky bật lên một tiếng khi thấy tôi đứng lên.

- Anh ấy đang dậy kìa! - Vicky hét.

Tôi đấm đá tay chân điên cuồng.

- Wes, anh làm em sợ! - Nó lại hét.

- Nhìn nó tiếp đi Wes! Nhìn nó đi! - Tiếng Lauren la.

Tôi nhìn thẳng vào mặt con bọ ngựa. Các sắc màu bắt đầu xoay tròn trong cặp mắt sâu đen của nó. Lúc này trông cặp mắt đó như hai cái kính vạn hoa khổng lồ. Chúng biến đổi màu sắc liên hồi xanh, cam, vàng, hồng.

Những sắc màu xoay tròn!

Những chấm màu!

Có tác dụng rồi! - Tôi reo lên. - Tớ nghĩ là nó bắt đầu có tác dụng!

Cặp kính của Vicky đã có tác dụng. Nó nhẹ hơn kính tôi nên tốn thời gian hơn.

Các chấm huỳnh quang bắt đầu phủ khắp cẳng chân rồi cặp càng con bọ ngựa. Phủ khắp cả người nó.

Sau đó đám chấm tản ra.

Tôi ngồi thụp xuống sàn nhưng vẫn giữ chặt cặp kính.

Đám chấm đậu xuống tủ lạnh. Chúng húc vào cánh tủ. Chúng xoay tròn, quay tròn như một cơn lốc nhỏ cuốn ngang qua bếp.

- Trả em kính đây. - Vicky rên lên. - Anh làm bộ như người điên ấy.

- Wes, tấm ảnh! - Lauren nhắc rồi nhảy bổ ra bàn.

Tôi gượng đứng dậy và nhìn qua vai Lauren.

Hình con bọ ngựa trắng đã được phủ một lớp màu. Con bọ ngựa đã trở lại đúng chỗ của nó.

Sal hoàn toàn đúng. Có những thứ tốt hơn là nên đặt trong không gian hai chiều.

Tôi ngồi phịch xuống ghế.

- Chúng ta thắng rồi! Thắng rồi! - Lauren hò reo.

- Chưa đâu. - Tôi thở dài. - Chúng ta vẫn chưa hủy được tấm ảnh.

- Trả em kính đây, anh Wes. - Vicky giậm chân mạnh xuống sàn.

- Chưa được, Vicky. -Tôi gắt.

- Em mách bố mẹ. Bố mẹ sẽ cho anh biết tay.

- Thế bố mẹ đâu? - Tôi hỏi.

- Đang ngoài sân trước đốt lá. - Vicky đáp rồi chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Tôi quay ra nhìn Lauren cười. Tôi lại nhìn tấm ảnh.

- Hãy đốt nó đi!

- Phải…i..i..i! - Lauren giơ lòng bàn tay lên và chúng tôi đập tay vào nhau.

Chúng tôi lao ra sân trước.

- Con chào mẹ! - Tôi lên tiếng. - Bố đâu ạ?

- Bố ở sân sau, đang vun thêm lá. - Mẹ đáp. - Wes, con nghich gì kính của em thế? - Vicky đang đứng sau lưng mẹ, nhìn tôi đắc thắng.

- À, dạ… đấy là một cách thực hành khoa học. - Tôi buộc miệng.

- Cho giờ của thầy Gosling. Về mắt người ạ. - Lauren tiếp lời.

- Cho anh đeo thêm năm phút nữa thôi Vicky. - Tôi dỗ. - Cho anh đeo thêm mấy phút nữa, Vicky, anh đang học mà.

Vicky sục chân xuống đất rồi đá tung lên quần tôi.

- Thôi nào, Vicky. - Mẹ vỗ về, dang tay ôm lấy vai nó. - Con ra giúp bố dọn lá ở sân sau đi. Rồi sau đó chúng ta sẽ cùng vào nhà ăn kem.

- Thế con có được đốt lá không? Con có được ăn kem chuối sô cô la không? Con cho con Clawd một ít có được không?

Không, được và được. -Mẹ đáp khi cả hai cùng rảo bước ra sân sau.

Tôi nhìn trời. Nó đã sẩm tối rồi. Trăng đã lấp ló trên cao.

Tôi quay ra Lauren.

- Được rồi. - Tôi nói. - Sẽ chẳng có chuyện gì đâu. - Tôi tung tấm ảnh vào giữa đống lửa.

Ngọn lửa liếm ngay viền tấm ảnh. Rồi có một tiếng nổ khẽ giống như tiếng củi cháy nổ lách tách.

Lauren và tôi nhảy lùi lại.

- Nhìn chúng ta sợ rúm kìa. - Lauren cười đau khổ. - Tớ không nghĩ lại có chuyện chẳng lành đâu. Cậu thấy đúng không?

- Đúng. - Tôi đáp. Nhưng tôi chợt ngửi thấy. Một mùi rất kinh. Rất thối. Rất giống mùi hơi thở của con bọ ngựa.

Ngọn lửa đã liếm đến nửa tấm ảnh. Lửa nóng rừng rực đốt xuyên cháy nó và hắt sáng lên trời.

Khói bốc lên cuồn cuộn từ giữa đống lá cháy. Một cột khói xám xanh. Nó bốc nhanh thành một dải dài và thẳng đứng.

Rồi tôi lại nghe thấy tiếng đập cánh. To hơn. To hơn nữa. Hơn nữa. Tôi muốn bịt tai lại. Nhưng tôi con phải giữ chặt kính.

Lauren liếc tôi.

- Cậu ổn chứ? - Cô hỏi.

Tôi gật đầu.

Cột khói bốc cao lên trời. Nó bốc cao hơn cả mặt trăng vàng tròn vành vạnh. Rồi nó bắt đầu cong xuống.

Cột khói cong oằn xuống… phút chốc tạo thành hình con bọ ngựa đang cầu nguyện. Nó khổng lồ và đen sì, bay lơ lửng phía trên mặt trăng.

Nó biến mất.

Tôi quay sang hỏi Lauren.

- Cậu có thấy không?

- Thấy cái gì? - Cô hỏi lại.

- À, không. - Tôi đáp.

Không một ai khác nhìn thấy con bọ ngựa.

Không một ai khác nghe tiếng nó đập cánh.

Không một ai khác có thể biết nó sống dậy.

Con bọ ngựa là cơn ác mộng của riêng tôi.

Một cơn ác mộng trong không gian ba chiều.

Và nó đã qua đi.

Hay là chưa?