Bởi vì về muộn, xe buýt chỉ còn hai ghế trống sau cùng, Tạ Thư Dật nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho Hải Nhạc, còn hắn ngồi ngay kế bên. Tạ Thư Dật ngồi trò chuyện với hai đứa trẻ, vì chơi cả ngày cũng mệt mỏi, chẳng mấy chốc mà hai đứa nhỏ liền chảy nước miếng ngủ thiếp đi. Hải Nhạc cũng mệt mỏi, cô ôm Tiểu Bảo ngủ thiếp đi, đầu cũng bất giác nghiêng qua tựa vào vai Tạ Thư Dật. Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc ngủ gục trên vai mình, đôi mắt cô khép lại, hàng lông mi dày, vừa dài vừa cong. Đôi mắt của cô rất đẹp, khiến Tạ Thư Dật thật sự tò mò, hắn rất muốn xem rốt cuộc dáng vẻ của cô trông như thế nào. Tạ Thư Dật bất giác nhấc tay lên đến gần mặt cô, chỉ cần nhẹ nhàng gỡ mạng che mặt ra là hắn có thể thấy mặt của cô rồi!Nhưng mà, làm như vậy không tốt!
Tạ Thư Dật mạnh mẽ kìm né cảm xúc muốn kéo cái khăn xuống, thở dài một cái, hắn bế Tiểu Bảo vào trong ngực mình, điều chỉnh đầu Hải Nhạc để cô dựa hẳn vào mình cho thoải mái hơn.
Dọc theo đường đi, ánh mắt của Tạ Thư Dật không phải là nhìn ngoài của xe mà là người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn, chính là nhìn ba người bên cạnh hắn, khiến hắn cảm giác đi vào thế giới của một gia đình hạnh phúc! Hơn nữa càng đi càng gần? Gần đến nỗi hắn cơ hồ có cảm giác chỉ có khi ở chung với bọn họ hắn mới cảm nhận được thế nào là vui vẻ!
Khi về đến làng chài thì trời cũng đã tối, Tạ Thư Dật nhẹ nhàng gọi Hải Nhạc dậy. “Phương Viễn Chi, tới nhà rồi.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện thế nhưng đã đến nhà ga làng chài, mà ngoài cửa sổ đã là một mảnh tối đen rồi!
Trời ạ, cô thế nhưng lại ngủ say như vậy!
Cô vội vàng đánh thức Tiểu Bảo, Tạ Thư Dật cũng vỗ khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bối, hai đứa bé đã tỉnh.“ Đến nhà rồi sao?” Tiểu Bảo mơ hồ hỏi.
“Đến nhà rồi.” Tạ Thư Dật gật đầu một cái, hắn ôm Tiểu Bảo vào trong ngực của mình, rồi ôm hai đứa bé xuống xe.
Hải Nhạc có chút khẩn trương đi theo phía sau của hắn, cô thật sự rất lo, liệu hắn có thừa dịp cô ngủ quên mà vén khăn che mặt ra nhìn mặt cô không?
Hắn có làm thế không?
Không đâu, hắn không phải loại người như vậy.
Suy nghĩ một chút, cô lại an tâm buông xuống.
Bốn người cùng nhau đi dọc con đường nhỏ về nhà, từ xa đã thấy ánh đèn hắt ra từ Phương gia, xem ra ba mẹ Phương đã trở về rồi. “ A, ông bà ngoại với dì Tĩnh đã về rồi!” Tiểu Bảo nói.
Đi tới cửa, Tạ Thư Dật đem Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối để xuống, hai đứa bé hoan hô chạy vào nhà.
“ Ông ngoại, bà ngoại.” Tiểu Bối vui vẻ gọi.
Ba mẹ Phương đi ra, ba Phương vươn tay ôm Tiểu Bối vào lòng: “ Tiểu Bối, sinh nhật vui vẻ a!”
Ba Phương cũng vui vẻ ôm cháu vào lòng mà chúc mừng sinh nhật hai đứa bé.
Sau đó Tiểu Tĩnh cũng đi ra, mọi người nhìn thấy Tạ Thư Dật, cũng hơi kinh ngạc.
Ba Phương như ở trong mộng mới tỉnh, cười lớn nói: “ Tôi vừa mới nói, sao lại có chiếc xe trong sân nhà mình, suy nghĩ một chút thì là Tạ thiếu tới đây đón Tiểu Bảo Tiểu Bối đi!”
Tạ Thư Dật cười cười: “ Dù sao tôi cũng không có việc gì, Tiểu Bảo Tiểu Bối là con nuôi của tôi, sinh nhật của bọn trẻ, tôi tự nhiên cũng muốn dành thời gian để đi chơi với chúng.” Lúc này, từ trong nhà lại một người nữa đi ra, mỉm cười nói: “ Thư Dật, không nghĩ tới an lại tốt như vậy, người như anh lại phụng bồi con trai con gái nuôi đi chơi ở Hoa Liên cả ngày a!” “Nhã Nghiên? Sao em lại ở đây?” Tạ Thư Dật có chút kinh ngạc.
“ Anh có thể đi, còn em không thể sao?”Hứa Nhã Nghiên nhìn Hải Nhạc đang đứng sau lưng Tạ Thư Dật một cái, cười nói.
Hải Nhạc cũng có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao Nhã Nghiên lại tới làng chài này?
“ Cô ấy chờ ở đây đã lâu rồi, lúc chúng ta chưa về nhà, cữu cữu (((Chú Phúc đó ạ)))))) đã đưa cô ấy tới đây, đứng chờ ngoài cửa khá lâu.” Tiểu Tĩnh nói.
“ Cũng không phải đâu..., vừa vặn mọi người về nhà, tôi cũng mới vừa đến thôi.” Hứa Nhã Nghiên mỉm cười nói, sau đó từ trong túi lấy ra hai bao tiền lì xì, đưa cho Tiểu Bảo Tiểu Bối mỗi đứa một cái: “ Dì không có mang theo quà sinh nhật, chỉ có hai Tiểu Hồng Bao, chúc hai Tiểu Thọ Tinh Công sinh nhật vui vẻ a!”
Tiểu Bảo Tiểu Bối không nhận, ngẩng đầu nhìn mẹ.
Hải Nhạc nhìn chúng gật đầu một cái, bọn nhóc mới thò tay mà tiếp nhận.
“Cám ơn dì.” Tiểu Bảo nói.
Tiểu Bối ngọt ngào nói: “ Cám ơn dì xinh đẹp.”
Nhã Nghiên lập tức liền thích miệng ngọt ngào của Tiểu Bối, cô không khỏi đưa tay đón cô bé qua ôm vào trong ngực: “ Con là Tiểu Bối sao?”
“ Đúng vậy a, con là Tiểu Bối, đây là Tiểu Bảo ca ca của con, đây là mẹ con.” Tiểu Bối chỉ vào ca ca và mẹ nói.
Nhã Nghiên không khỏi hôn cô một cái: “ Tiểu Bối thật đáng yêu a.”
“ Dì cũng rất đáng yêu nha!”Tiểu Bối cười mi mi mà nói.
“ Dì không có đáng yêu, dì là người lớn, đã sớm không còn đáng yêu nữa rồi!” Nhã Nghiên không khỏi nở nụ cười.
Khó trách Tạ Thư Dật lại nhận hai đứa trẻ này làm con nuôi, cô bé xinh đẹp khả ái phấn nộn như vậy cô gặp cũng rất thích. Nhã Nghiên không khỏi quan sát Hải Nhạc đang đứng cạnh Tiểu Tĩnh, Tiểu Bảo Tiểu Bối chính là con của cô thần bí này sao, Nhã Nghiên thật sự không hiểu vì sao trời nóng như vậy mà cô ấy vẫn che mặt? “ Cô khỏe chứ, tôi là Hứa Nhã Nghiên, nữ sĩ Phương Viễn Chi, rất vui khi gặp lại cô.” Hứa Nhã Nghiên lễ phép nói.
Hải Nhạc hướng cô gật đầu một cái, Nhã Nghiên hôm nay mặc một cái áo màu tím cổ chữ V rất quyến rũ, rát nữ tính, hoàn toàn khác với hình tượng của cô 5 năm trước.
Hải Nhạc đột nhiên thật hâm mộ Nhã Nghiên, thật sự rất hâm mộ cô ấy!
“ Tiểu Bảo Tiểu Bối nhà ta thật sự rất đáng yêu a!” Hứa Nhã Nghiên nói.
Hải Nhạc mỉm cười dao động lắc đầu.
“Ai da, vào trong nhà ngồi đã, vào nhà rồi hẵng nói.” Phương mẹ chào hỏi.
“ Để tôi lái xe ra ngoài trước.” Tạ Thư Dật vừa nói liền đem xe ra ngoài, lúc quay trở vào thì thấy Hải Nhạc đang đứng ngoài cửa nhà, cô ngây ngốc nhìn người trong nhà Phương gia đang trò chuyện vui vẻ với Nhã Nghiên..
“Đây là nhà của cô, tại sao không vào?” Tạ Thư Dật hỏi.
Hải Nhạc bị dọa giật mình, cô quay đầu lại nhìn Tạ Thư Dật một cái, Tạ Thư Dật nhanh mắt nhanh chóng phát hiện trong mắt cô thế nhưng lại rưng rưng nước, cô khóc? Hải Nhạc vội vàng cúi thấp đầu, che giấu lau đi nước mắt, nhìn thấy Nhã Nghiên khiến co nhớ lại bản thân mình, đau buồn không kiềm chế được liền rơi lệ.
Hải Nhạc vội vàng lui về phía sau ra, để cho hắn vào nhà trước.
Ba Phương nói với Tạ Thư Dật và Hứa Nhã Nghiên: “ Nếu như các vị không chê thì hãy ở lại Phương gia chúng tôi, ăn bữa cơm!”
“ Đúng vậy a,đúng vậy a, ở lại dùng chút cơm!” Mẹ Phương cũng phụ họa nói.
“ Đúng vậy!Đúng vậy a, cha nuôi, dì xinh đẹp, hai người ở lại ăn cơm nha.” Tạ Thư Dật không khỏi nhìn về Hải Nhạc, Hải Nhạc hướng Tạ Thư Dật gật đầu.
“Được rồi.” Tạ Thư Dật nói.
Hứa Nhã Nghiên đem tất cả nhìn ở trong mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, không biết là cảm giác gì, cô lập tức lại không nói ra được.