Ban đêm, biệt thự hoàn toàn yên tĩnh
Giang Thiến Nhi và Giang Triết là người có tính trầm ổn, mỗi ngày sau bữa cơm chiều, Giang Triết giúp Giang Thiến Nhi làm xong bài tập, sau đó ngồi ở trên giường, vừa nhìn văn kiện, vừa câu được câu không bồi Giang Thiến Nhi nói chuyện phiến, thuận tiện ngăn chặn những bé trai tong lớp học đối với Giang Thiến Nhi nhìn chằm chằm.
Chỉ là vì phong thư gần tối nê Giang Triết không còn tâm tình.
Cố giả bộ tươi cười cùng Giang Thiến Nhi làm xong bài tập liền lấy cớ trở về thư phòng.
" Giang Triết, lần này viết thư cho con là bởi vì trong lòng mẹ có một tội ác khó có thể quên được, trong lòng vô cùng áy náy, hôm nay muốn nói rõ với con. Mười bốn năm trước, cha con dẫn cô bé kia về, thật ra họ là cha con...."
" Pằng" một tiếng, tay hung hăng vỗ lên bàn nhưng anh không cảm thấy đau chút nào.
Chậm rãi nhắm mắt, lại khó có thể đè nén được đau đớn.
Là em gái? Cứ tưởng rằng có thể đem cô là tình, em gái.
Nhớ tới vô số đêm thật sâu đè nén thân thể, giời phút này, trong lòng Giang triết như bị hàng vạn kim châm, làm cho anh đến cả hít thở cũng thây khó khăn, đau đớn.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, Giang Triết lấy diện thoại ra, thấy đúng là dãy số lúc gần tối mình đã gọi.
" Giang Triết, có tin tức, Tống Na Mỹ mười mấy năm trước quả thật có cùng bác trai qua lại, sau đó sinh ra một bé gái. Ba tháng sau, bé gái kia mất tích, đối chiếu thông tin ở bệnh viện với thông tin ở cô nhi viện căn bản là phù hợp."
Rõ ràng trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi nghe đến chính lời nói, trong lòng vẫn trầm xuống, vì vậy, giọng nói cũng lạnh đến dọa người.
" Cái gì gọi là căn bản?"
Bên kia thở dài thật sâu, cuối cùng chậm rãi nói: " Có thể xác định Giang Thiến Nhi đúng là em gái cùng cha khác mẹ với cậu."
Điện thoại di động chợt dơi xuống trên thảm, anh giống như người mất hồn.
Người bên kia điện thoại không ngừng kêu tên Giang Triết, nhưng chủ nhân chiếc điên thoại lại nhấc chân lên, hung hăng đạp xuống.
Tựa hồ còn chưa hả giận, lại nhặt những mảnh vụn trên đất lên hung hăng ném vào tường. Mảnh vụn rơi trên mặt đất, yên lặng không một tiếng động.
Trong lồng ngực như có một ngọn lửa thiêu đốt, không biết nên phát tiết như thế nào.
Nghĩ tới thời điểm mình từ trong tay cha nhận lấy đưa trẻ mềm nhũn, trong lòng liền muốn đối với cô thật tốt, nhưng căn bản không nghĩ tới đến cuối cùng lịa có kết cục như vậy.