Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 152

Editor: June_duahau
Bình thường chỉ cần đi bộ vài bước, nhưng hôm nay tựa hồ đặc biệt dài.
Cuối cùng cũng đi tới phòng, đặt Giang Thiến lên trên giường.


Giang Triết tựa như trút được gánh nặng rồi lại buồn bã như mất đi, ngay cả bản thân mình cũng không biết tại sao tâm tình lại trở nên phức tạp như vậy.
“Được rồi, ngủ đi, hử?”.
Anh cúi người, cẩn thận đắp chăn giúp cô.


Giang Thiến bĩu môi, hơi thở của anh cứ vấn vương quanh cô, khiến cho cả người cô đều chóng mặt, anh làm sao lại nói ra lời sát phong cảnh như vậy.
“Nói hay lắm, hôm nay nhất định phải chờ em ngủ thϊế͙p͙ đi mới được đến công ty.”


Ngày đó nghe thư ký nói gần đây đang bận rộn một hợp đồng, đối phương là một Tổng giám đốc xinh đẹp mê người, cô mới không ngu mà thả anh ra ngoài.
“Được.”
Giang Triết hoàn toàn không nghi ngờ gì, chỉ kéo chiếc ghế qua, ngồi xuống bên cạnh mép giường Giang Thiến.


“Anh, khi còn bé, anh luôn cầm tay của em ngủ.”
Người nào đó được voi đòi tiên.
Tay Giang Triết khẽ run lên một cái, rốt cuộc đưa tay ra, nắm lấy tay Giang Thiến.
“Anh làm sao vậy? Khẩn trương như thế, chỉ là anh trai cầm tay em gái một cái thôi mà.”


Hết lần này tới lần khác, Giang Thiến chẳng qua là chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn vẽ thêm chân cho rắn nói ra những lời này.
Mặt Giang Triết tối lại, đứng dậy, kéo cái ghế ra muốn đi.
“Anh dám đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng không mang theo chút tình cảm nào, lại làm cho người kia bỗng dừng lại bước chân.


Thở dài một tiếng, “Hôm nay tất cả mọi người đều đang bận, không thể không có nguyên tắc mặc kệ bọn họ.”
“Vậy sao anh còn tới đây?”.
Giang Thiến tức giận.
“Sợ em quên uống thuốc, trưa hôm qua không đến, em không uống thuốc, trưa hôm trước không tới, em cũng không có uống thuốc.”


Hừ, rõ là cố ý.
“A.”
Giang Thiến kéo dài giọng, “Nhưng mà, anh, em không bỏ anh được làm sao bậy giờ?”.
Giọng nói mềm mại, ánh mắt trong suốt, trực tiếp lấn át đánh thẳng vào đại não Giang Triết, anh phải cố gắng kìm lòng, tự nguyện ngồi xuống, sau đó cầm lấy tay Giang Thiến.


“Được, anh sẽ chờ em ngủ rồi mới đi.”
Giang Thiến nhắm mắt lại.
“Anh, trước kia anh đều ôm em ngủ.”
Đầu Giang Triết hiện ra mấy vạch đen.
“Giang Thiến, em rốt cuộc có buồn ngủ không?”.
Giang Thiến ủy khuất chu miệng mếu máo, “Anh, em đang bệnh đấy!”.


Nhỏ giọng lên án lại như cũ khiến cho Giang Triết đau lòng.
Anh thở dài một tiếng.
“Thiến Nhi, anh biết em nghĩ cái gì, hà cớ gì phải như vậy?”.
Anh đứng dậy, lần này là rời đi thật không hề dừng lại.