Editor: June_duahau
Giang Thiến vốn vẫn muốn, nếu Giang Triết đến, mình tuyệt không tha thứ cho anh, tuyệt đối không nói với anh một câu nào, nhưng mà, khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của anh, tất cả lời nói đều nuốt vào trong bụng.
Ba người lặng lẽ ăn cơm, sau đó Giang Triết tiễn Lý Thanh Hàng về.
Giang Thiến nhìn hai người đàn ông đi ra ngoài, không biết từ lúc nào, hai người bọn họ lại thân như vậy.
Chờ sau khi tiễn Lý Thanh Hàng xong, Giang Triết vẫn không nói lời nào.
“Anh, anh không có lời gì muốn nói với em sao ?”.
Giang Thiến có chút ủy khuất, ánh mắt ửng hơi nước, anh, rốt cuộc anh làm sao vậy?
Giang Triết nhìn cô mỉm cười, nhưng mà, sâu trong nụ cười cũng ẩn chứa sự mệt mỏi.
“Anh hôm nay còn để cho Lý Thanh Hàng lưu lại.”
Trong giọng nói của Giang Thiến có ẩn chứa sự tức giận, anh sao có thể như vậy, để cho người không liên quan gì cứ như vậy tùy tiện xen vào giữa cuộc sống của anh và cô.
“Thiến Nhi, cậu ta rất yêu em.”
“Anh.”
Mặt Giang Thiến liền biến sắc.
“Thiến Nhi, thật ra anh nên cảm thấy vui vẻ, dù sao người đàn ông đó cũng yêu em, hơn nữa hắn cũng rất ưu tú.”
Giang Thiến gắt gao nhìn chằm chằm miệng của Giang Triết, không dám tin lời như vậy lại được nói ra từ miệng Giang Triết.
Giang Triết quay đầu, không dám nhìn ánh mắt của Giang Thiến.
“Thiến Nhi, chúng ta cuối cùng cũng không thể ở chung một chỗ, có một người đàn ông
tốt ở bên cạnh em, anh cũng thấy vui vẻ.”
Rõ ràng lời vừa nói trong miệng là vui vẻ, nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện vui vẻ nào, bao phủ trên khuôn mặt kia là sự tịch mịch cùng ưu thương.
“Giang Triết, anh vừa nói hươu nói vượn cái gì vậy?”.
Thân thể Giang Thiến khẽ run lên, nếu như có thể, cô thật muốn từ trên giường đứng dậy, sau đó hung hăng lay lay thân thể Giang Triết, để cho anh thanh tỉnh lại một chút.
“Thiến Nhi, mấy ngày nay anh đã nghĩ rất nhiều, bây giờ nghĩ tới, anh thật sự là một người ích kỷ. Luôn miệng nói yêu em, lại không cách nào cho em được hạnh phúc.”
“Tựa như chuyện ngày đó vậy, nếu có một người yêu em ở bên cạnh cạnh, thì chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra, anh chỉ nghĩ tới việc mình trơ mắt nhìn em đau đớn như treo cổ, trơ mắt nhìn em một thân một mình bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cũng cảm thấy muốn điên lên.”
“Anh, đó không phải lỗi của anh.”
Giang Thiến khổ não cau mày, cô không muốn nghe những lời này, cô chỉ muốn biết rốt cuộc Giang Triết bị làm sao, làm sao lại nói ra những lời ngổn ngang kia.