"Các anh thật khốn khϊế͙p͙, Giang Triết anh ỷ thế hϊế͙p͙ người anh lấy nhiều khi ít, Giang Triết, một đám đàn ông các anh khi dễ một cô gái yếu đuối, anh coi là cái gì?"
Mặt Lục Không Cách gần như văn vẹo, cô gần như bị bệnh tâm thần lớn tiếng hô.
Đau đớn trên người căn bản không tính là cái gì, chủ yếu nhất là đau đớn trong lòng. .
Trong lòng giống như có một con dao găm hung hăng đâm vào.
"Lúc cô hạ thủ với Thiến Nhi, tất cả quy củ của tôi đã bị phá vỡ."
Từng câu từng chữ Giang Triết nói, ánh mắt quét qua tay Lâm Bân.
"Giang Triết, chỉ là em yêu anh, chẳng qua là em yêu anh."
Lục Không Cách không để ý tới đau đớn trên người, thoát khỏi tay Lâm Bân.
"Yêu tôi mà có thể tổn thương người vô tội?"
Giang Triết nhìn Lục Không Cách, sau đó quay đầu nhìn hộ vệ bên cạnh .
"Các ngươi đi xử lý đi, để cho cô ta chịu khổ sở hơn Thiến Nhi gấp ngàn lần."
Anh lạnh lùng nói xong, liền đi ra ngoài.
"Giang Triết."
Lâm Bân mở miệng.
Giang Triết dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Bân, ánh mắt gợn sóng không sợ hãi.
"Thật xin lỗi."
Là chân thành áy náy, ban đầu chỉ là bởi vì thấy Lục Không Cách đáng thương, cho nên bất tri bất giác đến gần cô ta hơn, anh vẫn cho là cô ta có thể thực sự thích mình một chút, cho nên, lúc cô ta hỏi anh cái này cái kia, anh nghiêm túc chăm chỉ giải đáp.
Về phần thuốc kia là cô ta nói với anh chơi thật vui, cầm đi xem một chút, lúc ấy anh cũng không suy nghĩ nhiều.
Từ khi đó đến giờ cô ta đã có tâm tư.
Là Lục Không Cách gieo gió gặt bão, vậy là không có biện pháp.
Mà đáng thương nhất phải là Giang Thiến đi, cô là người vô tội nhất, nhưng một lần lại một lần bị tổn thương.
Giang Triết không nói gì, chẳng qua thật sâu nhìn Lâm Bân, sau đó quay đầu, đi vào phòng của Giang Thiến.
Cô vẫn còn nằm ở phòng kiểm tra, chỉ là A Đức đã gọi người đem chăn tới.
Thời điểmvGiang Triết đi vào, Giang Thiến vẫn ngủ say như cũ, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Anh ý bảo A Đức đi ra ngoài, bản thân ngồi xuống bên cạnh.
Nắm tay Giang Thiến, gần như có chút không kiêng kị nhìn Giang Thiến.
Đã rất nhiều ngày rồi, đây là lần đầu tiên có thểnhìn cô cẩn thận như vậy.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, chính anh tự ép trái tim mình xuống, không đi tìm cô.
Mặc dù mỗi ngày những người hộ vệ kia đều báo cáo rõ ràng chi tiết mỗi chuyện cho anh nghe.
Giang Triết vốn nghĩ cứ như vậy đi, không nhìn tới cô, nhưng sau lại phát hiện thật sự là không khống chế được bản thân.