Đổng Phi nhìn Từ Thứ với ánh mắt phức tạp mà không nói lời nào.Đan Phúc tiên sinh tương lai này cuối cùng đã trở về quỹ tích lịch sử vốn có, chỉ là không biết, sau đó sẽ trưởng thành làm Đan Phúc tiên sinh mà Đổng Phi biết hay không?Nhưng Từ mẫu lại cực kỳ hài lòng đối với thỉnh cầu này của Từ Thứ.Sinh ra và lớn lên nơi thư hương, trong tư tưởng của Từ mẫu không thể tránh được có một loại quan niệm Tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao. Trước đây, Từ Thứ một lòng muốn học kiếm, bà khuyên can không được, chỉ có thể mặc kệ nó. Mà hiện tại, mặc dù đã trải qua một lần đau khổ, Từ Thứ lại sinh ra yêu cầu đọc sách. . . Từ mẫu không khỏi cảm thấy vui mừng, khẽ gật đầu, biểu thị tán thưởng.Thấy Đổng Phi không nói lời nào, Từ mẫu không khỏi cảm thấy khẩn trương, vội nói:- Công. . . Đại nhân, ngài không phải mới nói Nguyên Trực là huynh đệ sao? Xin ngài giúp nó lần này đi.Vốn định gọi công tử, nhưng lời đến bên mép lại sửa lời.Nói rồi Từ mẫu quỳ xuống với Đổng Phi. Đổng Phi sợ quá vội qua nâng dậy:- Thẩm thẩm, đừng làm thế, tiểu điệt sao dám nhận. Nguyên Trực nguyện ý đọc sách, ta cao hứng còn không kịp. Việc này ta nhất định hỗ trợ, xin thẩm thẩm yên tâm đi.Có câu là, đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu thiên hạ.Không một mẫu thân nào không muốn nhìn còn mình có được tiền đồ. Coi như là Đổng Phi cùng Từ Thứ không biết nhau, dựa vào phần khổ tâm này của Từ mẫu, y cũng không có lý do cự tuyệt. Lập tức quyết định, giới thiệu Từ Thứ và Thạch Thao cho Bàng Đức Công, nói cái gì cũng muốn lão nhân kia đáp ứng.- Thẩm thẩm, nơi đây rất không an toàn, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sao. Thế nào?Từ mẫu lập tức đáp ứng, được Từ Thứ và Thạch Thao nâng lên xa giá. Đổng Phi mệnh Bàng Đức dẫn đường, Thành Lễ ở giữa, y và Vũ An Quốc áp trận. Từ Thứ và Thạch Thao cũng muốn đi cùng y, nhưng Đổng Phi kiên quyết không đáp ứng. Từ Thứ trên người có thương tích, lại đang mặc tù y, nên đoàn tụ với Từ mẫu. Về phần Thạch Thao, một giới thư sinh mà thôi. Nếu như thật sự gặp chuyện không may, không những giúp không được gì, nói không chừng còn có thể gây thêm phiền phức cho Đổng Phi, tự nhiên sẽ không đồng ý hắn ở lại.Cứ như vậy, Đổng Phi dẫn theo Vũ An Quốc, cùng một trăm Cự Ma Sĩ lưu lại.Một quân để lại, nha môn tướng tên là Thuần Vu Đạo, tuổi chừng 20.Hắn nguyên quán Đan Dương, vũ dũng cương liệt. Phụ mẫu qua đời khi Thuần Vu Đạo chỉ có mười tuổi. Trong nhà chỉ có một thúc phụ, là một hành thương. Thuần Vu Đạo theo thúc phụ chu du thiên hạ. Học võ nghệ với võ sư đi theo, 5 năm nay còn lợi hại hơn cả võ sư này. Một cây đại thương thi triển xuất quỷ nhập thần, mười mấy tráng hán cũng không lại gần được.Sau khi thúc phụ ốm chết trên đường kinh thương, Thuần Vu Đạo liền bỏ hét gia tài, một người độc hành thiên hạ.Tại Lương Châu, vừa lúc gặp được Cự Ma Sĩ tổ quân, Thuần Vu Đạo liền gia nhập vào. Luận võ nghệ, thậm chí còn hơn Bùi Nguyên Thiệu một bậc. Chỉ là lúc đó hắn chưa có danh tiếng, Bùi Nguyên Thiệu muốn tiến cử hắn, lại bị Thuần Vu Đạo cự tuyệt. Bắt đầu đảm nhiệm từ một thập trưởng, sau đó lại được Đổng Khí nhìn trúng, điều vào Cự Ma Sĩ thiết kỵ quân, trở thành một thân quân bên cạnh Đổng Phi.Vào một lần luyện tập võ nghệ, Điển Vi đã phát hiện ra Thuần Vu Đạo, liền đề cử cho Đổng Phi.Ngay từ đầu, Đổng Phi còn tưởng rằng Thuần Vu Đạo này có liên quan với gia tộc Thuần Vu ở Toánh Xuyên, sau đó vừa hỏi mới biết, hai bên không hề có quan hệ gì.Thuần Vu Đạo cũng cực kỳ kính nể Đổng Phi.Đặc biệt là sau trận đánh tại Ký Châu Ung Khâu, càng phục sát đất Đổng Phi.Một quân hắn dẫn dắt, tính ở trong Cự Ma Sĩ thì chiến lực là một nhánh mạnh mẽ nhất. Vì vậy Đổng Phi để hắn lại, để xem tới cùng là ai không biết sống chết dám theo dõi y. Nơi này là Toánh Xuyên, thế gia vọng tộc rất nhiều, khó tránh khỏi có thế gia nào đó nhìn y không vừa mắt, chạy đến gây phiền phức, cho nên tất cả vẫn cẩn thận mới tốt hơn.Đổng Phi tự lĩnh một quân, đi rất chậm.Khoảng chừng đi được mười dặm, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.Đổng Phi cười thầm: vẫn muốn đuổi theo đi tìm cái chết sao?Giơ tay trái, nắm chặt nắm tay. Đây là một tín hiệu trong Cự Ma Sĩ, ý là khả năng có quân địch, toàn quân đề phòng.Thuần Vu Đạo ngầm hiểu, lập tức đứng tiếp trận.Đổng Phi vừa muốn quay đầu ngựa lại xem là ai đuổi theo, liền nghe có người cao giọng gọi:- Xin hỏi phía trước có phải là chủ công?Trong lòng ngẩn ra, hí mắt lại nhìn.Thấy trên quan đạo, hai con ngựa đang phóng nhanh đến.Dẫn đầu là một thanh niên, tuổi ngoài 20, trên môi có một chòm râu, khuôn mặt tròn tròn, nhìn qua cũng là một tên béo lùn chắc nịch.Hơi quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu.Đổng Phi ra hiệu cho Vũ An Quốc đi tới tiếp lời:- Người phía trước dừng lại, thông báo tính danh.- Bồ Nguyên, chủ công, ta là Bồ Nguyên đây!Tên mập lớn tiếng hô. Đổng Phi a một tiếng, lập tức ra hiệu mọi người giải trì giới bị, dục ngựa đi lên nghênh đón.Nói thật, cũng sắp quên người này rồi!Bồ Nguyên này là con trai của Bồ sư phó ở Tướng Tố doanh, nhưng luận bản lĩnh còn cao minh hơn Bồ sư phó một phần. Quan trọng nhất, Bồ Nguyên này có một quyển [Khảo Công Lục] gia truyền bị khuyết. Lúc đó vẫn còn ở trong năm Quang Hòa, Hoàng Cân chi loạn cũng chưa nổ ra. Đổng Phi để Bồ Nguyên ra ngoài chu du, nháy mắt đã qua năm sáu năm rồi.Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp lại Bồ Nguyên, cũng không biết bản lĩnh của hắn đã khá hơn hay chưa.- Bồ Nguyên, sao là ngươi?Đổng Phi nhảy xuống ngựa. Bồ Nguyên bên kia cũng xuống ngựa, bước vội tới hai bước dập đầu với Đổng Phi. Đổng Phi nâng hắn dậy, cười ha ha hỏi:- Sao ngươi biết ta ở chỗ này? Mấy năm không gặp, tiểu tử ngươi sao lại béo lên nữa rồi?Bồ Nguyên rất kích động:- Chủ công, Bồ Nguyên nhớ chết rồi!Đi cùng hắn là một thanh niên cao gầy, tuổi chừng 27, 28, nhìn qua cũng rất tháo vát.Sau khi Bồ Nguyên xuống ngựa, hắn cũng vội vàng xuống ngựa, dắt dây cương đứng ở một bên, im lặng quan sát Đổng Phi.Bồ Nguyên chỉ cao tới ngực Đổng Phi.Đổng Phi ôm chặt hắn một cái, lại vươn tay xoa đầu hắn.- Chủ công, năm đó sau khi ta rời khỏi mục trường, liền chu du khắp nơi. Sau đó khi đi qua Ký Châu, vừa lúc gặp Thái Bình Đạo làm loạn. Nguyên vì tránh chiến loạn nên cùng dân bản xứ đi vào thâm sơn. Chẳng ngờ lại kết bạn với một vị hảo bằng hữu. . . Chủ công, ta còn chưa giới thiệu cho ngài. Vị này chính là hảo bằng hữu ta quen lúc đó, tên là Mã Quân, tự Đức Hoành, tinh về đạo máy móc.Thanh niên kia bước lên phía trước một bước:- Mã Quân bái kiến An Ninh Đình hầu!Đổng Phi cười nói:- Đức Hoành huynh đừng như vậy. Ta cùng với Bồ Nguyên nhiều năm không gặp, không nghĩ tới lại gặp lại ở chỗ này. Nhất thời cao hứng, đã chậm trễ với tiên sinh, xin tiên sinh thứ tội.Nói rồi chắp tay thi lễ.Mã Quân không khỏi thụ sủng nhược kinh, luôn miệng nói không dám.Bồ Nguyên bên cạnh nói:- Sao hả, ta đã nói qua với ngươi. Đừng vội nghe những người đó nói nhảm, chủ công nhà ta rất dễ gần.Đổng Phi không khỏi nở nụ cười.- Được rồi, chúng ta đừng ở chỗ này khách sáo nữa. Phía trước còn có xe ngựa đang đợi chúng ta, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.Lập tức mọi người lên ngựa, Bồ Nguyên ở bên cạnh luôn miệng nói không ngớt.- Chủ công, hai năm nay Nguyên có thể nói là đi khắp thiên hạ, phát hiện ra rất nhiều thứ mới mẻ, cũng học được rất nhiều sự vật mới mẻ. Nghe nói chủ công đã lập thanh danh hiển hách, Nguyên hận không thể lập tức trở lại bên cạnh chủ công, hiệu lực cho chủ công.Đổng Phi cười mắng:- Ta thấy bản lĩnh của ngươi đều học ở trên miệng thôi. Sao hả, Khảo Công Lục đó của ngươi đã nghiên cứu thấu triệt chưa?Bồ Nguyên đắc ý:- Cũng may là quen biết Đức Hoành, bằng không Nguyên không biết phải học tới khi nào. Khi thì chúng tôi đi thăm danh tượng các nơi, khi thì nghiên cứu học vấn trên Khảo Công Lục đó. Đức Hoành thường xuyên có được ý nghĩ kỳ diệu, Nguyên thực sự thu được không ít lợi ích.Đổng Phi không khỏi coi trọng Mã Quân hơn.Mã Quân có vẻ ngại ngùng:- Đại nhân đừng nghe Bồ Nguyên nói bậy, tại hạ từ nhỏ thích mấy thứ tinh xảo nảy, vì vậy thường có ý nghĩ viển vông. Vẫn là nhờ Khảo Công Lục của Bồ Nguyên, mới biết phương diện này có học vấn cao siêu đến vậy. Học vấn của tổ tiên quả nhiên khiến chúng ta không theo kịp. Mấy năm tìm tòi nghiên cứu, cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng, thực không đáng để khen ngợi.- Được rồi, nhị vị cũng đừng nhường nhau nữa. Thật ra ta cũng thích những thứ này, chỉ là...Ha ha, dốt đặc cán mai thôi. Bồ Nguyên, ngươi còn chưa nói, sao các ngươi lại ở Toánh Xuyên?Lúc này Mã Quân cũng tự nhiên hơn nhiều, không còn câu nệ như trước kia nữa.Nghe Đổng Phi hỏi, lập tức cười nói:- Đại nhân. . .Bồ Nguyên nói:- Đức Hoành, sao ngươi còn xưng hô đại nhân dài đại nhân ngắn vậy? Sao không xưng hô theo ta, gọi chủ công?- Việc này...Đổng Phi rất chân thành nói:- Đức Hoành, ngươi đừng nghe Bồ Nguyên nói lung tung. Ở trong mắt ta, ngươi và Bồ Nguyên mới là người có bản lĩnh lớn. Người trong thiên hạ khinh bỉ công tượng, không biết lịch sử này thường là do các ngươi sáng tạo ra. Ta rất hâm mộ những người như các ngươi, có nhiều ý nghĩ mới lạ, có thể chế tạo ra nhiều thứ thú vị. Chỉ tiếc ta thiên tư ngu dốt, vũ đao lộng thương còn được, nhưng nếu nói cống hiến thì còn lâu mới bị kịp những người như các ngươi.Vũ An Quốc rất không phục:- Họ có cống hiến gì?Đổng Phi dùng mã tiên gõ lên đầu khôi của Vũ An Quốc một cái:- An Quốc, đừng khinh thường bất kỳ ai. Không có những người như Mã Quân, Bồ Nguyên, khôi giáp trên người ngươi, binh khí trong tay ngươi từ đâu mà có? Còn có, nhà ngươi ở, giường chiếu ngươi ngủ, chén bát ngươi ăn cơm uống rượu, có cái nào không làm ra từ bàn tay họ. Không có họ, ngươi còn phải sống cuộc sống ăn tươi nuốt sống. Không chỉ như vậy, cứ nhìn những thành trì, thuyền bè kia, thậm chí xa giá chúng ta dùng hành quân. . . Tỉ mỉ ngẫm lại, không có những thứ này, chúng ta có thể sống thoải mái như thế sao? Trên đời này, người không được khinh thường nhất chính là họ đấy.Vũ An Quốc khẽ gật đầu, ngay cả Thuần Vu Đạo bên cạnh cũng ra chiều suy nghĩ.Những lời này lại làm Mã Quân và Bồ Nguyên vô cùng cảm động. Mã Quân lập tức hành lễ:- Chủ công, những kẻ làm việc vặt như chúng tôi hôm nay có được những lời này của chủ công. . . Chết cũng được nhắm mắt rồi. Mã Quân bất tài, xin chủ công thu lưu.Đổng Phi rất hài lòng.Khi nhân phẩm tốt, đi tới đâu cũng có thể thu được người hữu dụng.Mọi người lại hàn huyên một hồi. Lúc này Bồ Nguyên mới nói:- Trước kia chúng tôi làm khách ở trong nhà Trịnh Hồn tại Hoài Nam, vừa lúc gặp hắn muốn mang đồ tới Toánh Xuyên. Ta và Đức Hoành cũng có phần ngưỡng mộ nơi đây, vì vậy xung phong nhận việc. Làm việc xong, ta chuẩn bị mua chút đồ, sau đó về mục trường. Bao nhiêu năm không trở về rồi, nên rất nhớ... Không ngờ ở trên đường thấy Cự Ma Sĩ. Ta liền suy nghĩ, trên đời này có trang phục như Cự Ma Sĩ, chỉ có một nhà chủ công ngài, vì vậy liền đuổi theo.Đổng Phi bừng tỉnh hiểu ra.Thì ra Thành Lễ nói trên đường có người theo dõi, chính là Bồ Nguyên!Không khỏi nở nụ cười:- Ngươi cũng to gan thật, im lặng theo như thế, vạn nhất bị hiểu lầm thì khả năng mất cả tính mệnh. Sau đó đừng làm vậy nữa. Được rồi, Trịnh Hồn kia là người thế nào? Tại sao hai người các ngươi lại tán thưởng hắn như vậy?(ma cương:một loại thép)Mã Quân nói:- Trịnh Hồn vốn là người Dự Châu. Tổ tiên có người nói là Trịnh Ma đã phát minh ra ma cương, trước kia cũng là một đại hộ. Hai năm trước bởi vì chiến loạn mà đến Hoài Nam tị nạn. Sau khi chúng tôi nghe nói liền đến bái phỏng, muốn thỉnh giáo phương pháp rèn ma cương. Chủ công, Trịnh Hồn đó quả thật có bản lĩnh, không chỉ tinh về máy móc, còn là người bác học. Nếu như có cơ hội, ngài tốt nhất có thể mời hắn xuất sơn. Có người này tương trợ, Quân cho rằng nhất định có thể phát huy được tác dụng rất lớn cho chủ công ngài.Hoài Nam, vừa lúc chuyến này đi Đan Dương có thể gặp một lần. Đổng Phi ghi tạc cái tên Trịnh Hồn này vào trong lòng.Đám người Đổng Phi đuổi theo đội ngũ phía trước, một đường đi vội, đêm đó nghỉ lại ở một thôn trang giao giới giữa Toánh Xuyên và Nam Dương.Toánh Xuyên và Nam Dương cũng đều vừa mới gặp một trận tai họa.Khi nhìn thấy đoàn người Đổng Phi đi tới, mọi người trong thôn đều nhân tâm hoảng sợ, rất khẩn trương.Tuy nhiên nhìn Cự Ma Sĩ quân kỷ nghiêm cẩn, lập tức lại có người nhận ra dáng dấp của Đổng Phi. Phải biết rằng, năm đó Đổng Phi huyết chiến tại Toánh Xuyên, Nam Dương, sau đó lại đã trải qua rất nhiều chuyện, danh hiệu hổ lang chi tướng có thể nói là người ngươi đều biết.Trong thôn rất cung kính đón chào nhóm Đổng Phi, còn nhiệt tình chiêu đãi.Sau khi xã giao hoàn tất, Đổng Phi gọi đám người Bồ Nguyên và Mã Quân tới. Từ mẫu cũng nhận được lời mời, tụ tập tại một chỗ.Đổng Phi nói:- Hiện giờ ta phụng chỉ đến Đan Dương mộ binh, Nguyên Trực và Quảng Nguyên cùng ta một đường. Nhưng không biết thẩm thẩm có tính toán gì không?Từ mẫu nhìn Từ Thứ, do dự nói:- Cũng không có dự định gì.- Dĩnh Âm rất không thích hợp ở lại nữa. Theo ta thấy, nếu thẩm thẩm nguyện ý, không ngại đến chỗ ta... Ta không phải nói Lạc Dương, cũng không phải nói Lũng Tây. Tiểu điệt nói chính là Trương Dịch.Từ Thứ và Thạch Thao nghe vậy ngẩn ra, tỏ ra khó hiểu nhìn Đổng Phi:- Trương Dịch?Đổng Phi gật đầu, lại đối với Bồ Nguyên và Mã Quân: "Bồ Nguyên, phụ thân ngươi hiện nay đã mang theo Tướng Tố doanh đến Trương Dịch rồi. Tướng Tố doanh hiện tại ở mục trường chỉ là một cái vỏ, không còn ai. Mấy năm nay, ta đã sai người chiếm lĩnh ba nơi Trương Dịch, Tửu Tuyền và Đôn Hoàng. Thứ nhất là vì phòng ngừa người Khương Tây Vực làm loạn tại Lương Châu, thứ hai. . . Ta cũng không muốn cứ dựa vào gia nhân. Ha ha, may là các ngươi gặp ta, bằng không các ngươi đến mục trường, nói không chừng sẽ đi uổng công.Từ Thứ do dự:- Trương Dịch, không phải là rất hoang vắng sao?- Cũng chưa hẳn. . .Hiện giờ Thúc Chí dẫn người trấn thủ tại Trương Dịch. Nếu so sánh, ta cảm thấy nơi đó còn yên ổn hơn Trung Nguyên rất nhiều.Từ mẫu nhìn Từ Thứ, trầm ngâm nói:- Nếu Thúc Chí đang ở đó, ta cũng có thể đi.- Ừ, có Thúc Chí đại ca ở đó, ta cũng có thể yên tâm cầu học!- Nếu như các ngươi đồng ý, ngày mai ta sẽ bảo Thành Lễ dẫn 200 Cự Ma Sĩ đưa thẩm thẩm và mọi người đến Trương Dịch. Bên này sau khi đưa Nguyên Trực và Quảng Nguyên đi đến chỗ Bàng công rồi, cũng sẽ đến Đan Dương.Từ mẫu gật đầu:- Vậy nghe theo Tây Bình an bài đi.Vốn Từ mẫu vẫn muốn xưng hô chức quan hoặc tước vị của Đổng Phi, nhưng Đổng Phi chết sống không đồng ý.Sau khi an bài thỏa đáng, Đổng Phi dẫn theo người cáo từ đi.Từ mẫu có Từ Thứ chăm sóc nghỉ ngơi, Đổng Phi thì dẫn Bồ Nguyên, Mã Quân đi tìm Thành Lễ và Thuần Vu Đạo.Bảo hai người họ phụ trách hộ tống, lại lén lút dặn dò cho Thành Lễ tầm quan trọng của Bồ Nguyên và Mã Quân.Nói thật thì Thành Lễ cũng không phải rất nguyện ý đi như thế.Chung quy cảm thấy hắn là thân vệ của Đổng Phi, hiện giờ tứ đại thân vệ chỉ còn lại một mình hắn ở bên người Đổng Phi. Hắn đi rồi, dù còn có Vũ An Quốc ở đây, song hắn luôn cảm thấy không quá yên tâm. Nhưng hắn hiểu một điều, việc Đổng Phi dặn dò cho hắn cực kỳ quan trọng.- Chủ công yên tâm, Thành Lễ nhất định không nhục sứ mệnh.Đổng Phi nhìn Thành Lễ, đột nhiên cảm thấy đã mắc nợ hắn rất nhiều.Năm đó chuyển chiến thiên hạ, Thành Lễ theo y vào sinh ra tử. Hôm nay, rất nhiều người đầu nhập vào mới đây đã có chức quan, nhưng Thành Lễ. . .- Thành Lễ, Phi thiếu nợ ngươi quá nhiều!Thành Lễ ngẩn ra, chợt hiểu ý của Đổng Phi:- Chủ công nhất thiết đừng nói như thế. Lễ có thể theo chủ công kiến công lập nghiệp, đã là vinh hạnh lớn bằng trời. Một chút khổ cực đó có tính là gì. Chỉ cần có thể làm việc cho chủ công, Lễ đã hài lòng rồi.Đổng Phi không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ mạnh vào vai Thành Lễ.Tất cả ngôn ngữ, mọi người đều hiểu. Đối với Thành Lễ mà nói, nhiêu đó cũng đủ rồi...