Đổng Phi tuyệt đối không thể ngờ được, Vương Việt là muốn Đổng Thiết làm đệ tử của hắn.Trước đó, y còn tưởng rằng Vương Việt muốn cầu một chức quan, dù sao rất nhiều người, thậm chí bao gồm cả Thái Ung, hình như đều rất xem thường Vương Việt, trong lời lẽ rất không tôn trọng. Dưới loại tình huống này, Đổng Phi thật sự không nghĩ đến Vương Việt đề xuất yêu cầu như vậy.Để Đổng Thiết làm đệ tử của Vương Việt, nghe qua hình như không tệ.- Tiểu Thiết nếu có thể học được kiếm đạo y bát của tiền bối, tự nhiên là phúc khí của hắn. Chỉ là không biết tiền bối có điều kiện gì?Mặc dù Vương Việt nhiều lần nói rõ, hắn đã không có hứng thú đối với quan trường, nhưng Đổng Phi vẫn dè dặt hỏi ra những lời này. Tục ngữ nói rất đúng, trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí.Vương Việt cười cay đắng, tự nhiên có thể nghe ra ý trong lời của Đổng Phi.Trầm ngâm hồi lâu hắn mới nhỏ nhẹ nói:- Điều kiện thì chưa nói tới, chẳng qua là Vương mỗ có một yêu cầu nho nhỏ.Đổng Phi nói:- Mời tiền bối nói rõ.- Cuộc đời ta dạy đồ đệ vô số, đến nay được ta dốc lòng dạy dỗ chỉ có hai người. Một là Sử A, trước đó đại nhân đã gặp qua; người thứ hai này, nhưng...là đại hoàng tử Biện của đương kim hoàng thượng, theo ta tu tập kiếm thuật, bấm tay cũng có ba năm thời gian rồi.Người ngồi trong đại sảnh ngoại trừ Đổng Phi, người có lý giải về Vương Việt cũng không nhiều.Trương Tú tính là một người, nhưng cũng chỉ là nghe qua một vài điều từ ân sư thụ nghệ Đồng Uyên của hắn, nên cũng không phải là đặc biệt lý giải.Khi Vương Việt đề xuất muốn thu nhận đồ đệ, mắt Trương Tú lóe sáng.Ngay cả Đồng Uyên cũng cực kỳ bội phục Vương Việt, mà người bình sinh có thể đánh một trận với Đồng Uyên, ngoại trừ Đặng Triển đã đến phía đông xa xôi chu du, duy chỉ có một mình Vương Việt. Đặng Triển kiếm pháp tuyệt luân, nhưng thiên về âm nhu, không hợp với tính cách cương dương của nam nhi... Mà kiếm pháp của Vương Việt lại ngay thẳng hung mãnh, có khí khái của chính đạo.Vì vậy, tim Trương Tú đập thình thịch.Tuy nhiên sau khi Vương Việt tuyển định Đổng Thiết, Trương Tú không khỏi mất mát, cũng không nghe rõ ràng câu kế tiếp.Mà những người khác, khi nghe Vương Việt nói là thầy của hoàng tử thì sinh ra lòng kính nể.Đổng Phi nói:- Việc này ta từng nghe nhạc phụ nói qua.- Chuyện của hoàng gia, một kiếm khách nghèo túng như ta đương nhiên không có tư cách đi quản. Nhưng hoàng tử Biện, theo ta tu kiếm ba năm, ta đối với hắn vẫn có chút lý giải. Người Lạc Dương thường nói Biện hoàng tử lỗ mãng nhu nhược, thật ra cũng không hẳn vậy. Chỉ là sinh ra tại hoàng cung đại viện, chưa bao giờ gặp qua việc bên ngoài, lại còn thêm hoàng thượng không thích hắn, vì vậy tính tình càng có vẻ hướng nội hơn.- Sao?Phố phường tiểu dân, rất là để bụng mấy chuyện của hoàng gia này.Mặc dù người có ký ức của thời đại tương lai như Đổng Phi cũng vẫn không khỏi hiếu kỳ.Trong Bình Thư, hoàng tử Biện là một nhân vật rất bi tình, đăng cơ chưa đến 30 ngày thì đã bị lão tử của hắn phế bỏ, sau đó lại. . .Rất đồng tình với người này, cho dù hôm nay đứng trên lập trường với Đổng Trác, Đổng Phi vẫn không rõ lúc đó lão gia tử suy nghĩ thế nào. Vài lần nghe được tin đồn về hoàng tử Biện, hình như không ai nói hắn tốt. Duy chỉ có Vương Việt nói ra một phiên bản khác.- Ở vào vị trí của hoàng tử Biện, khó tránh khỏi sẽ nhận được ánh mắt chăm chú của rất nhiều người. Hoàng thượng, đại tướng quân, triều thần, nội cung. . . Nhưng tất cả mọi người hình như đã quên một việc, Biện vương tử hôm nay mới 9 tuổi, vẫn là một đứa trẻ, sao có thể tiếp nhận được nhiều người quan tâm như vậy? Quan tâm càng nhiều, hắn áp lực càng lớn, cũng lại càng trầm mặc.Vương Việt nói rất có đạo lý.Đổng Phi gật đầu, nhưng không tiếp lời.Vương Việt nói:- Ta cùng với Biện vương tử tiếp xúc ba năm, nói thật thì hắn rất thông minh. Chỉ bởi vấn đề về tính tình, thường xuyên sẽ... Ngay từ đầu ta cũng trách cứ hắn, nhưng ta càng trách cứ hắn, hắn lại càng không dám nói năng gì, thậm chí kiếm cũng không cầm lên nổi. Sau đó ta rốt cuộc minh bạch, không phải Biện vương tử ngu dốt, thật sự là trong lòng hắn có khúc mắc. Chư công đang ngồi ở đây, khi chín tuổi đang làm gì? Hoặc là hưởng thụ niềm vui tuổi thơ, hoặc là ở bên người thân, chưa từng có áp lực lớn như vậy?Mọi người đều trầm mặc không nói gì, nhưng không hề nghi ngờ, lời nói của Vương Việt đã đả động họ.Mặc dù là Đổng Phi, tuy nói tuổi thơ ấu của kiếp này có hơi gian khổ, nhưng càng nhiều là bởi vì ký ức kiếp trước của y thành thục. Mặc dù bị người trong nhà coi như yêu ma, nhưng vẫn có nãi nãi, có tỷ tỷ cưng chiều và quan tâm, rất vui vẻ.Bất kể là nãi nãi hoặc là người khác, chưa bao giờ gây cho y áp lực quá lớn.Vì vậy, Vương Việt nói đã gây cho y cảm xúc rất sâu.- Tiền bối, có yêu cầu gì thì ngài cứ nói đi. Ta có thể làm được, nhất định sẽ hỗ trợ.- Biện vương tử ít có người làm bạn, cả ngày ở trong hoàng thành, trên người dính toàn mùi son phấn. Ta muốn khi đại nhân luyện binh, mượn dùng sân bãi của đại nhân để cho Biện vương tử cũng tới luyện võ. Cứ như vậy, cũng tiện ta truyền thụ Đổng Thiết kiếm thuật, có được không?Lý do này nghe qua hợp tình hợp lý, hơn nữa cũng không khó gì.Thái Ung nói qua, sau khi đảm nhiệm Bắc Cung giáo úy, Loan Vệ doanh phải vào ở trong Bắc Cung, đồng thời nhượng lại sân bãi ở Tây viên.Bên ngoài có Cự Ma Sĩ, bên trong có Loan Vệ doanh, bất kể là sân nào, cứ tùy Biện vương tử lựa chọn.Lập tức Đổng Phi đáp ứng yêu cầu của Vương Việt, đồng thời bảo Đổng Thiết hành lễ bái sư với Vương Việt, dưới sự chứng kiến của mọi người. Nguồn Truyen.orgTiễn bước Vương Việt, lúc này trăng đã lên đầu cành.Đổng Phi bụng đói kêu vang, nhưng không thể lập tức ăn cơm, bởi vì y còn phải đi cảm tạ hai ân nhân kia.Để cho Điển Vi và Sa Ma Kha làm ông chủ, bày tiệc rượu trong phòng nghị sự. Đổng Phi được Đổng Thiết và Thành Lễ dẫn đi qua con hẻm, đi tới một tiểu viện hẻo lánh. Cửa có vệ sĩ gác, nhìn thấy Đổng Phi lập tức chắp tay hành lễ.Đổng Phi cười chào hỏi với họ, rồi đi vào viện tử.Dưới một gốc cây đại thụ, hai hán tử khôi ngô đang đối ẩm dưới ánh trăng.Đổng Thiết nói:- Bình Thúc Đại ca, yến đại ca, đây là chủ nhân nhà ta, đặc biệt đến thăm và cảm tạ nhị vị.Trên người cả hai còn quấn băng vải, hiển nhiên lúc đó bị thương không nhẹ.Nghe vậy họ vội vã đứng lên:- Thảo dân Ban Chỉ (Yến Minh), bái kiến Phi công tử!- Nhị vị mau mau xin đứng lên, đừng khách sáo. Nếu không có nhị vị tráng sĩ, nương tử của ta nhất định. .. Phi cảm kích vạn phần!Nói rồi, Đổng Phi chắp tay thi lễ, hai người kia vội vã hoàn lễ, có vẻ đặc biệt kích động, cũng có vẻ chân tay luống cuống.Tuy nhiên cũng chỉ là cái thi lễ này, Đổng Phi đã nhìn ra sự khác biệt của hai người.