Đổng Phi giơ sóc ngăn cản, nhưng kiếm của lão giả như tật phong bạo vũ, như tia chớp liên tục đâm ra.Âm thanh leng keng leng keng không dứt bên tai, Đổng Phi vung sóc liên tục ngăn cản. Mỗi lần đỡ một kiếm liền cảm nhận được một loại lực đạo kỳ lạ, giống như chịu sét đánh, ép Đổng Phi lui về phía sau một bước. Chỉ trong chớp mắt, lão giả đâm ra hơn 20 kiếm, Đổng Phi cũng lui hơn 20 bước, suốt đường đụng đổ vô số bàn, có vẻ chật vật không chịu nổi. . .Người kia là ai?Lại có kiếm thuật đáng sợ như vậy?Đổng Phi khó chịu cực kỳ, kiếm pháp của đối phương rất cổ quái, mỗi khi đâm kích, luôn khiến Đổng Phi không thể sử ra toàn lực.Chỉ có thể gập khuỷu tay ngăn cản, mười thành khí lực cũng chỉ phát huy ra bốn năm thành. Nếu như một kiếm là như thế này thì cũng thôi, hơn 20 kiếm đều tạo thành kết quả như vậy, đủ để biểu hiện ra tạo nghệ kiếm thuật xuất thần nhập hóa của đối phương, quả nhiên là một tuyệt thế cao thủ.Quan trọng nhất, đại sóc gần 200 cân của mình không ngờ không đỡ được bảo kiếm chỉ nặng chưa đến tám chín cân của đối phương?Lão giả đột nhiên đình chỉ công kích, vẫn hoành kiếm trước ngực như trước.Đổng Phi đứng vững, lớn tiếng quát:- Ngươi là ai?- Quả nhiên là hổ lang chi tướng. . .trong số những người cùng tuổi ngươi mà ta từng gặp qua, võ nghệ của ngươi xuất chúng nhất.Lão giả hít sâu một hơi:- Tuy nhiên Anh Hùng lâu này của ta là nơi anh hùng tụ hội, không phải là nơi cho các ngươi tranh cường phạt ác.- Ta mặc kệ Anh Hùng lâu gì của ngươi, có người chém người nha của ta bị thương, Đổng mỗ nhất định không bỏ qua.- Đã như vậy, lấy tay phân rõ phải trái đi, xem kiếm!Nói đoạn lão giả lại đỉnh kiếm đâm tới.Vẫn là động tác lúc trước, nhưng tốc độ hình như thoáng cái đề thăng vài lần.Chỉ thấy lưu quang chớp động, kiếm khí biến ảo. Hàn mang lạnh lẽo ập thẳng tới, bao phủ hoàn toàn Đổng Phi trong kiếm quang.Đổng Phi cũng không cam tỏ ra yếu kém. Đại sóc trên dưới tung bay, giống như cự mãng xuất động.Khí lưu từ đồng nhân thất khiếu trên đầu sóc như nước chảy, sinh ra âm phù cổ quái, lúc cao lúc thấp, quấy nhiễu người ta nóng vội không yên.Nhưng lão giả này giống như người điếc, nghe như không thấy tiếng gió rít.Lợi kiếm trong tay không ngừng kéo ra từng đạo phong lôi vang lên, bức Đổng Phi từng bước tới góc chết. Nói đến cũng kỳ quái, mỗi một lần lợi kiếm điểm kích lên đại sóc, chung quy sẽ có một đường vòng cung rất kỳ lạ đánh bật đầu sóc trở ra.Giống như đánh vào không khí, hồi lâu không phát ra chút thanh âm.Cái cảm giác nản lòng trong lòng Đổng Phi quả thật không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Sau khi bị ép tới góc chết, khí lực toàn thân hình như thoáng cái đều tập trung vào một chỗ, nếu như không phát tiết ra, nhất định sẽ khiến cả người nổ tung.- Ta liều mạng với ngươi!Đổng Phi một cước đạp lên vách tường, hai tay nắm chặt cán sóc. Y lao vù tới, khí lực toàn thân hình như đều tập trung trong một sóc này, đoạn đâm thẳng ra. Nói đến cũng lạ, khí lực sử ra lớn như vậy, đại sóc lại đột nhiên trở nên nhẹ như bông.Lão giả biến sắc, phong lôi trong tay lập tức dừng lại. Lợi kiếm giống như mang theo trọng vật trăm nghìn cân đâm tới.Đây là một loại sai lệch về thị giác rất cổ quái, một bên nhẹ nhàng như không có gì, mà bên kia lại nhanh hơn tia chớp, nhưng nhìn qua lại hết sức thong thả.Kiếm sóc rõ ràng không giao kích, nhưng phát ra một tiếng nổ.Đổng Phi phun ra một ngụm máu, người va vào tường, từ trên lầu hai rớt xuống lâu.Cũng may là dưới lầu có một đống thi thể làm đệm, bằng không cái ngã này chí ít cũng làm Đổng Phi mất nửa tính mạng.Trong đầu trống rỗng: lão gia hỏa sử yêu pháp hay sao?Không biết, khi Đổng Phi ngã xuống lâu, đồng thời bảo kiếm trong tay lão giả răng rắc vỡ vụn thành từng mảnh, rồi ho khan kịch liệt vài tiếng, cũng nôn ra một ngụm máu.- Quả nhiên là hổ lang chi tướng, không ngờ ta lại bị thương trong tay tiểu gia hỏa này.Trong lúc nói, lão giả ném chuôi kiếm trong tay rồi đi tới trước bức tường bị lủng một lỗ lớn, nhìn Đổng Phi dưới lầu.- Giáo úy đại nhân, còn muốn đánh không?Đổng Phi nắm đại sóc lên, đứng thẳng người dậy.Sắc mặt càng có vẻ dữ tợn, lớn tiếng quát:- Kẻ nào làm bị thương người thân của ta...đều phải giết... Loan Vệ doanh, xuất kích!Nói rồi y ngẩng đầu nhìn bên trong lâu, cười lên điên cuồng rồi nhún người lao tới.Các đích sĩ tử từ trên lầu đi xuống đang trốn trong một góc phòng. Khi thấy Đổng Phi từ trên lầu rớt xuống đều mừng thầm trong lòng. Nhưng không nghĩ tới, Đổng Phi này thật giống như một con gián đánh mãi không chết, ngã từ độ cao như vậy không những không chết, trái lại càng thêm hung ác lao qua, trong nhất thời kinh khủng vạn phần.- Vương đại hiệp cứu ta!Trước đây Vương Việt ở trong mắt họ chỉ là trò cười, hôm nay lại trở thành vị cứu tinh trong lòng họ, lớn tiếng gọi liên tục.Vương Việt biến sắc, gầm lên một tiếng rồi phi thân nhảy xuống.Nhưng chính trong lúc này, Nhậm Hồng Xương quát lên:- Bắn cung!Mấy trăm lợi tiễn nhắm vào Vương Việt bay ra, chỉ thấy vị kiếm khách này đột nhiên móc ra một thanh đoản kiếm từ trong tay áo và múa thành một đoàn ngân quang. Tên bay tới, bị ngân quang chém đứt. Vương Việt phiêu nhiên hạ xuống đất, vừa muốn đi ngăn cản Đổng Phi, ai ngờ câu tương nữ binh từ bốn phương tám hướng bao vây Vương Việt ở chính giữa, cũng không chủ động tiến công, chỉ đứng tại chỗ.Cùng lúc đó, Đổng Phi đã xông vào tửu lâu.Đại sóc quay vòng trên dưới tung bay, từ trong đồng nhân thất khiếu truyền ra tiếng gió rít chói tai đến cực điểm, càng mang theo khí tức khiến người hãi hùng.Hai mươi mấy sĩ tử thoáng cái bị cuốn vào trong sóc ảnh, mặc dù không muốn giao thủ với người như Đổng Phi, nhưng Đổng Phi đâu có cho họ được lựa chọn. Đại sóc một chiêu Bát Thảo Tầm Xà, phốc phốc cán sóc rung lên, hai sĩ tử bị đập cho miệng phun máu, ngực vỡ nát. Bốn thanh lợi kiếm kéo tới, Đổng Phi lại nhìn như không thấy, xoay người một chiêu Lão Thụ Bàn Căn.Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, người bị đại sóc đập trúng không phải bỏ mạng tại chỗ thì cũng ngã trong vũng máu, máu thịt không rõ kêu rên.Hai mươi mấy sĩ tử đâu có thể sánh được với Đổng Phi đánh giết ra từ trong thiên quân vạn mã.Chỉ trong nháy mắt tử thương hầu như không còn, cơn giận trong lòng lúc này mới xem như nguôi ngoai một chút.Xa xa, truyền đến tiếng kèn Vũ Lâm quân xuất động.- Dừng tay hết cho ta!Đổng Phi hét lên, dưới lầu lập tức ngừng toàn bộ chiến đấu.Bồi bàn của Anh Hùng lâu đã bị bắt toàn bộ, nhưng chiến đấu giữa Sử A và hai người Đổng Thiết, mơ hồ đã chiếm thượng phong.Đổng Phi chống đại sóc đứng giữa rừng tử thi, nhìn lão giả bị Loan Vệ doanh bao vây ở giữa. Truyen.orgMà đối phương chỉ có thể cười khổ, không ngừng lắc đầu. Không phải là đánh không lại, mà là không có biện pháp để đánh. Một người có lợi hại, đâu thể địch nổi nhiều đối thủ như vậy, nhưng lại đều là nữ nhân, coi như thắng cũng rất mất mặt.Nhóm Nhậm Hồng Xương đi qua:- Chủ công không sao chứ?Đổng Phi cay đắng trong lòng: một kích cuối cùng của ta rõ ràng đã đạt được đỉnh phong của cử trọng nhược khinh, vì sao lại thất bại chứ?Lão nhân này, rõ ràng đã đến trình độ cử khinh nhược trọng rồi...