A Mạch Tòng Quân

Chương 83: Danh kiếm

Đường Thiệu Nghĩa ngẩn ra, nhìn về phía A Mạch, kinh ngạc nói: “Ở Thịnh Đô?”

A Mạch gật đầu: “Phải, ở Thúy Sơn,

hơn nữa dường như còn có quan hệ với ai đó ở trong triều, một mặt cấm

quân tìm bắt anh ta, nhưng cũng chính người của cấm quân đến cứu anh ta

đi.”

Đường Thiệu Nghĩa nghe xong, chợt

biến sắc mặt, giận dữ nói: “Chúng ta ở Giang Bắc liều mạng cùng thát tử, trong triều lại có người câu kết với chúng làm bậy, thật là đáng hận.”

A Mạch chỉ trầm mặc, bởi nàng cũng

không biết Thường Ngọc Thanh vì sao lại xuất hiện ở Thịnh Đô, và tại sao lại được cấm quân cứu. Có thể thấy được kẻ có khả năng an bài cấm quân

cứu anh ta, thân phận của hắn cũng không hề đơn giản. Nhưng trong triều

ai là người cấu kết với sát tướng Bắc Mạc, người đã từng giết chết mười

lăm vạn biên quân Nam Hạ? A Mạch thật sự không rõ, lại còn cả tiểu thư

Lâm gia đã cho nàng uống thuốc mê kia nữa, nàng ta có quan hệ hòa hợp

với cả Thương Dịch Chi lẫn Nhị hoàng tử Tề Mẫn, rồi đến Thịnh Hoa trưởng công chúa chưa bao giờ lộ diện nhưng lại tạo cho người ta cảm giác

không chỗ nào là không có mặt bà ta… Thịnh Đô thật chẳng khác gì dòng

nước sâu dò không thấy đáy.

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch lâu không lên tiếng, nhịn không được liền gọi: “A Mạch?”

A Mạch lúc này mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, sao vậy?”

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch vừa rồi thất thần, nhưng lại không nói gì, chỉ hỏi: “Vừa rồi nghe người ta nói

khi thuyền qua thành Thái Hưng, đại tướng quân đã bắn chết Thường Ngọc

Thanh, có đúng là Thường Ngọc Thanh không?”

“Đúng là anh ta, đại tướng quân quả

là có bắn trúng, nhưng có chết hay không thì không biết, chỉ cảm thấy

Thường Ngọc Thanh nếu có thể chết dễ dàng như vậy thì cũng không phải là Thường Ngọc Thanh.” A Mạch dừng lại một chút, lại hỏi: “Không phải

Thường gia đã lãnh binh đông tiến hay sao? Không biết lần này Thường

Ngọc Thanh vì sao vẫn còn đủng đỉnh ở đây.”

Đường Thiệu Nghĩa đáp: “Nghe nói tiểu hoàng đế thát tử ngại anh ta tiêu diệt mười lăm vạn biên quân, sát khí

quá nặng, cho nên trước mắt mới cho anh ta hưởng chút nhàn hạ như vậy.”

A Mạch nghe xong bật cười nói: “Ngại

Thường Ngọc Thanh sát khí quá nặng? Tiểu hoàng đế thát tử này hài hước

thật, nếu như không phải hắn ta nhất định muốn xâm chiếm Nam Hạ, Thường

Ngọc Thanh sao có cơ hội tiêu diệt biên quân của ta? Từ xưa danh tướng

như danh kiếm, kiếm vung lên là để đâm chém, giết người. Tự thân nỗi oán hận không phải là thanh kiếm, nhưng thật ra nỗi oán hận còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm, nếu như lúc trước không nghĩ đến chuyện giết người, dùng

lửa đốt cháy cây gậy gỗ đi chẳng phải là được sao, sao còn muốn dùng đến bảo kiếm! Những lời này mà hắn ta cũng nói ra được đúng là vô sỉ đến

cực điểm, thật khiến cho kỹ nữ cũng phải lập đền thờ!”

Đường Thiệu Nghĩa nghe A Mạch nói vậy nhất thời ngẩn ra, lẳng lặng suy nghĩ một lát, sau mới hỏi: “Nói như

thế, Thường Ngọc Thanh không sai sao?”

A Mạch nghĩ nghĩ, đáp: “Anh ta hạ

lệnh đồ thành là sai, nhưng nếu đem tất cả những cái chết của người Nam

Hạ chúng ta đổ hết lên đầu anh ta thì cũng không đúng.”

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa hơi trầm

xuống, hỏi: “Chẳng lẽ giết dân chúng Giang Bắc của ta, làm nhục phụ nữ

của chúng ta không phải là do binh lính của Thường Ngọc Thanh hay sao?”

A Mạch quay đầu yên lặng nhìn Đường

Thiệu Nghĩa một lát, đột nhiên hỏi: “Đại ca, nếu như có một ngày ta chết trên chiến trường, huynh sẽ báo thù cho ta chứ?”

Đường Thiệu Nghĩa khẽ biến sắc mặt, lập tức trách mắng: “Xàm ngôn, sao có thể tự nguyền rủa mình như vậy!”

A Mạch cười, vẫn hỏi: “Đại ca đừng vội, huynh nói xem có báo thù cho ta không?”

Đường Thiệu Nghĩa tức giận không buồn nói, cũng không thèm để ý tới A Mạch. A Mạch cũng không bỏ qua, cười hì hì nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, tiếp tục truy vấn: “Đại ca nói mau,

báo thù hay không báo thù?”

Đường Thiệu Nghĩa rất là tức giận,

lại xoay sang nàng, đành trầm giọng đáp: “Tất nhiên là phải báo thù, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha cho lũ thát tử!”

A Mạch cười, lại hỏi: “Vậy đại ca tìm ai để báo thù?”

Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy thì sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía A Mạch: “Tất nhiên là tìm thát tử!”

A Mạch lại cười nói: “Trên đời này

thát tử có đến hàng trăm hàng ngàn người, huynh tìm tên thát tử nào? Kẻ

giết ta chăng? Nhưng sợ là chính hắn ta cũng đã chết ở trên chiến trường rồi, huynh sẽ tìm ai? Cấp trên của hắn ta? Là Thường Ngọc Thanh? Chu

Chí Nhẫn, Trần Khởi, hay là tiểu hoàng đế của thát tử?”

Đường Thiệu Nghĩa bị A Mạch hỏi thì nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ kinh ngạc nhìn A Mạch, nói không ra lời.

A Mạch chỉ cười, rồi nghiêm sắc mặt

nói: “Đại ca, huynh đệ chúng ta đều là quân nhân, thát tử chết trên tay

chúng ta cũng vô số, bọn họ cũng có cha mẹ huynh muội, không biết có bao nhiêu người vì đau xót mà muốn tìm chúng ta báo thù. Ngươi giết ta, ta

giết hắn, tất cả vốn là một mớ bòng bong rối rắm, huynh phải đi đâu để

báo thù?” A Mạch ngừng lại, cân nhắc một chút rồi nói thêm: “Nói cho

cùng, người lính, chẳng qua chỉ biết cầm đao mà thôi, nếu không có dã

tâm tham lam của bề trên, thanh đao đó đâu thể nào vô cớ đả thương

người?”

Đường Thiệu Nghĩa im lặng, cúi đầu

nhìn con ngựa mình đang cưỡi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “A

Mạch, ngươi tòng quân đã hơn một năm, trong quân có người huynh đệ tốt

nào không?”

A Mạch cười nói: “Trong quân có đại ca a!”

Đường Thiệu Nghĩa nghe xong không

khỏi mỉm cười, nhưng vẫn hỏi: “Những người khác thì sao? Có ai tính tình hợp với ngươi không? Hoặc có ai thân cận không?”

A Mạch nghĩ ngợi một lát, đáp:

“Trương Sĩ Cường có thể coi là một người đi, còn có Trương Sinh, Vương

Thất, Lý Thiếu Hướng nữa, Từ tiên sinh tuy có chút giảo hoạt, nhưng đối với ta cũng không tệ.”

“Bọn họ đều còn sống?” Đường Thiệu Nghĩa lại hỏi.

A Mạch ngẩn ra, không rõ Đường Thiệu

Nghĩa vì sao lại hỏi thế, nghi hoặc nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, đáp: “Tất nhiên đều còn sống.”

Đường Thiệu Nghĩa chua sót cười, nói: “Thời gian ngươi tòng quân chưa lâu, tất cả bọn họ đều vẫn còn vui vẻ ở bên cạnh ngươi, ngươi đương nhiên không cảm thấy thế nào, nhưng khi họ

cứ từng người một bỏ ngươi mà đi, khi tất cả đều chết ở trong tay thát

tử, ngươi sẽ không còn cho rằng những người lính như chúng ta chỉ biết

cầm đao nữa.” Đường Thiệu Nghĩa ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nhẹ giọng

nói: “Đợi khi ngươi ở trong quân ngũ được một thời gian dài, ngươi liền

biết, chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường, có máu có thịt,

có yêu có hận, cũng có những thứ không thể buông tay!”

A Mạch kinh ngạc nhìn Đường Thiệu Nghĩa, nhất thời nói không ra lời.

Đường Thiệu Nghĩa quay lại nhìn A

Mạch, nói thêm: “Cho nên, về sau chớ nói những thứ linh tinh như Thường

Ngọc Thanh không sai, người khác nghe thấy sẽ khó tránh khỏi nảy sinh

mầm tai vạ.”

A Mạch cúi đầu không nói, chỉ yên

lặng ngồi trên ngựa, một lát sau mới đột nhiên hỏi Đường Thiệu Nghĩa một câu không đầu không đuôi: “Đại ca, phải chăng trong lòng thát tử cũng

cảm thấy như chúng ta?”

Đường Thiệu Nghĩa ngẫm lại, gật đầu nói: “Đương nhiên là giống nhau.”

A Mạch lại cúi đầu xuống, hơi nhăn mặt lại, không biết suy nghĩ cái gì.

Đường Thiệu Nghĩa cũng không nói, chỉ yên lặng đi bên cạnh. Hai người nhất thời đều không nói chuyện, người

trước người sau, giữa sự tĩnh lặng của núi rừng, chỉ có âm thanh của

chiến mã nện vó trên mặt đất, quấy nhiễu tinh thần của A Mạch khiến nàng cảm thấy rối loạn. Lời nói của Đường Thiệu Nghĩa hoàn toàn trái ngược

với suy nghĩ của nàng, nhưng lại không hề sai, chẳng lẽ không phải người khác sai, mà chính là nàng sao?

A Mạch mải suy nghĩ nên không để ý

đến tiếng vó ngựa của Lâm Mẫn Thận đuổi theo ở phía sau, khi thấy A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa cưỡi ngựa đi song song phía trước, động tác liền ngừng lại, cân nhắc một chút rồi khẽ quất roi vào lưng ngựa, vừa cười

vừa đuổi theo, nói lớn: “Đường tướng quân, Mạch tướng quân, đợi tại hạ

một chút!”

Đường Thiệu Nghĩa nghe tiếng liền quay đầu, A Mạch cũng nhíu mày căng thẳng.

Lâm Mẫn Thận đã đến trước mặt, ôm

quyền hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa cười nói: “Tại hạ là Lâm Mẫn Thận, tham quân dưới trướng đại tướng quân, ngưỡng mộ Đường tướng quân đã

lâu, hôm nay được gặp, thật sự là tam sinh hữu hạnh(1).”

Đường Thiệu Nghĩa cười cười, cũng đáp lễ lại, hàn huyên nói: “Nguyên lai là Lâm tham quân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lâm Mẫn Thận lúc này mới cười và lên

tiếng chào A Mạch, lại quay đầu hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đường tướng quân và Mạch tướng quân là chỗ quen biết sao?”

Đường Thiệu Nghĩa chưa kịp trả lời, A Mạch đã giành nói trước: “Tham quân hỏi gì mà lạ thế, Đường tướng quân

cùng ta đều ở trong quân Giang Bắc, nếu như không quen biết nhau, chẳng

phải khiến người khác chê cười sao?”

Lâm Mẫn Thận bị A Mạch nói móc một

câu, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại vội vàng cười nói: “Ta

không có ý khác, chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngươi chớ để bụng.” Nói xong

lại nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, có vẻ hơi có chút ngượng ngùng.

Đường Thiệu Nghĩa thấy vẻ mặt anh ta

như thế, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, bất quá vẫn giải thích: “Năm

trước đúng lúc thát tử xâm phạm biên giới phía nam, ta cùng với Mạch

tướng quân đều ở trong thành Hán Bảo, sau khi thành bị phá lại cùng nhau vất vả đi Dự Châu đầu quân nhập dưới trướng của Thương nguyên soái, về

sau lại tiến vào dãy Ô Lan trở thành quân Giang Bắc, cho nên cũng coi

như là có quen biết.”

Lâm Mẫn Thận giật mình nói: “Ồ, thì

ra là thế, ta nhìn từ phía sau, thấy hai vị tướng quân so với người khác có vẻ rất thân thiết, thì ra là còn có nguyên nhân này.”

A Mạch đột nhiên ngắt lời nói: “Lâm

tham quân chớ nói như thế, tất cả mọi người trong quân Giang Bắc ta đều

thân thiết với nhau, đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, không ai là có

sự phân biệt!”

Ánh mắt Lâm Mẫn Thận nóng rực nhìn

chằm chằm vào A Mạch, hỏi: “Ta đây cũng đã gia nhập vào quân Giang Bắc,

Mạch tướng quân có thể cũng đối đãi với ta giống như với Đường tướng

quân được không?”

Đường Thiệu Nghĩa nghe xong trong

lòng càng cảm thấy không vui, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn về phía trước

ngựa, thầm nghĩ người nói năng, hành động quá mức lỗ mãng, đâu giống với tác phong của một quân nhân. Lại nghe A Mạch cười nói: “Tại hạ đối với

Lâm tham quân cùng Đường tướng quân đâu thể như nhau được.”

Lâm Mẫn Thận khẽ giật mình, còn chưa

kịp mở miệng, lại nghe A Mạch nói tiếp: “Đường tướng quân là tả phó

tướng quân Giang Bắc, thân phận này ta và ngươi đâu thể sánh được? Lâm

tham quân nói lời này đúng là lú lẫn rồi, cũng may Đường tướng quân rộng lượng không cùng ngươi so đo, nhưng nếu rơi vào tai người khác thì sẽ

không hay đâu.”

Lâm Mẫn Thận nghe A Mạch nói như thế, vội vàng hướng Đường Thiệu Nghĩa nhận lỗi: “Đường tướng quân thứ tội,

mạt tướng nói mà không suy nghĩ, mong Đường tướng quân đừng trách.”

Đường Thiệu Nghĩa thản nhiên cười cười, nói: “Không sao, cùng sống trong môi trường quân ngũ, không nên quá chú ý như vậy.”

Đang nói, phía trước lại có một quân

sĩ phi ngựa đến, dừng lại trước mặt ba người, hướng về phía Đường Thiệu

Nghĩa Hành hành quân lễ, rồi mới quay sang Lâm Mẫn Thận truyền quân

lệnh: “Đại tướng quân đang tìm tham quân, mời tham quân đi mau một

chút.”

Lâm Mẫn Thận quay lại hướng về phía

Đường Thiệu Nghĩa ôm quyền cáo lui, tầm mắt lại tha thẩn dạo vài vòng

trên người A Mạch, lúc sắp đi còn không quên quay đầu lại dặn dò A Mạch: “Mạch tướng quân, trăm ngàn lần chớ quên ước định với tại hạ!”

A Mạch cười cười, đáp: “Đương nhiên là nhớ rõ.”

Lâm Mẫn Thận lại nhìn Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười, rồi lúc này mới thúc ngựa rời đi.

Đường Thiệu Nghĩa nhíu mày, quay sang nhìn A Mạch, hỏi: “Ước định gì?”

A Mạch không đáp, lại hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca cảm thấy người này như thế nào?”

Đường Thiệu Nghĩa nghĩ nghĩ rồi đáp:

“Ăn nói có vẻ tùy tiện, nhìn như thể là người có tâm tư đơn giản, nhưng

chẳng qua đấy là cố tình tỏ ra thế.”

———————–

Chú thích:

1- Tam sinh hữu hạnh: Hạnh phúc ba sinh. Nghĩa là nay được hạnh phúc là vì đã tu được ba kiếp rồi.