A Mạch Tòng Quân

Chương 74: Chủy thủ

Anh ta buông cổ tay A Mạch ra, dùng

mũi chân hất một cái, thanh chủy thủ kia liền rơi vào tay anh ta.“Hình

dạng thanh chủy thủ này đúng là hiếm thấy, cũng rất sắc bén.” Thường

Ngọc Thanh nhịn không được khen.

Cổ tay A Mạch đã bị trật khớp, nàng

cũng không nguyện ý bị yếu thế trước mặt Thường Ngọc Thanh, chỉ nắm chặt cổ tay, cắn răng không nói gì. Thường Ngọc Thanh thấy trán nàng đã toát mồ hôi, mà cổ họng vẫn không một tiếng rên, trong lòng bất giác có chút bội phục sự quật cường của nữ nhân này. Vết thương trên cánh tay trái

anh ta lại chảy máu, nhất thời không để ý tới A Mạch nữa, lui ra phía

sau vài bước rồi ngồi xuống, một tay cởi áo đơn, bắt đầu xử lý vết

thương trên cánh tay trái. Anh ta bị vết thương này khi bị cấm vệ quân

đuổi giết, bởi sợ vết máu làm bại lộ hành tung, cho nên băng vội lại,

giờ cởi ra, máu lại theo vết thương chảy xuống. Thường Ngọc Thanh lấy

kim sang dược đổ lên, lại xé tấm áo đơn thành băng vải băng vết thương

lại, khi ngẩng đầu lên thấy A Mạch vẫn nắm cổ tay dựa vào vách đá, mi

mắt cụp xuống không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thường Ngọc Thanh đứng dậy đánh giá

bốn phía xung quanh, phía trên khe đá này tuy hẹp, nhưng không gian phía dưới lại rộng rãi, chỉ có khoảng trống này là lộ ra chút ánh sáng, còn

hai bên sơn động đều tối như mực, không biết thông tới đâu. Khối đá này

một mặt thẳng đứng lại mọc đầy rêu xanh, không thể lên được, mà mặt kia

lại càng khỏi nói, bề mặt lõm vào trong, nếu muốn đi lên lại càng si tâm vọng tưởng. Thường Ngọc Thanh tính toán độ cao, ước chừng bằng chiều

cao của ba người cộng lại, nhưng nếu như hai người phối hợp, muốn đi ra

ngoài thật ra cũng không phải quá khó.

“Ngươi đưa chủy thủ cho ta,” A Mạch đột nhiên nói: “Ta cam đoan sẽ không lừa ngươi nữa.”

Thường Ngọc Thanh đưa mắt liếc xéo A

Mạch một cách tà nghễ, ánh mắt có chút trào phúng, như thể đang hỏi nàng sao lại đưa ra một yêu cầu ngây thơ như vậy. A Mạch lại nhìn thẳng vào

mắt anh ta, thản nhiên nói: “Hoặc là đem chủy thủ trả cho ta, hoặc là cứ cho ta một dao ngay tại đây.”

Thường Ngọc Thanh thấy A Mạch nói

quyết liệt như thế, liền giơ thanh chủy thủ kia lên ngắm ngía, không

chút để ý hỏi: “Thứ này quan trọng với ngươi như vậy sao?”

“Trừ phi ta chết, thì ngươi có thể lấy nó từ trên thi thể của ta.” A Mạch đáp.

Thường Ngọc Thanh khẽ giật mình, lại

nở nụ cười, một bên tiếp tục đùa nghịch thanh chủy thủ trong tay, một

bên lại nhìn A Mạch một cách không có hảo ý, cố ý trêu đùa nói: “Trả lại cho ngươi cũng được, nếu ngươi cởi quần áo ra thì ta liền trả thanh

chủy thủ này lại cho ngươi.”

A Mạch vốn đã cởi thanh sam(1) phủ

lên tảng đá lăn xuống dốc núi, hiện tại trên người chỉ còn một tấm áo

trong màu trắng, nghe anh ta nói thế, không nói hai lời, đưa một tay lên cởi áo. Thường Ngọc Thanh lúc đầu chỉ mỉm cười nhìn, nhưng đến khi A

Mạch để lộ tấm vải quấn ngực bên trong ra thì anh ta cười không nổi nữa. A Mạch cởi áo trong xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh,

thấy anh ta không tỏ thái độ gì lại cúi đầu cởi tiếp tấm vải quấn ngực.

Thường Ngọc Thanh đột nhiên lạnh giọng quát: “Đủ rồi!” rồi vung tay ném thanh chủy thủ qua chỗ nàng.

A Mạch vội vàng dùng tay đón lấy, dắt trở lại trong giày.

Thường Ngọc Thanh khinh thường nói: “Cho dù ngươi có chủy thủ trong tay thì cũng làm gì được ta?”

A Mạch không nói, chỉ cúi đầu mặc lại quần áo. Nhưng một tay của nàng đã bị trật khớp, nếu chỉ cởi áo thì

không sao nhưng để mặc lại thì không dễ, mặc dù đã dùng tới răng để giữ, nhưng vẫn không thể khép lại vạt áo trước ngực.

Thường Ngọc Thanh thấy vậy, rốt cục

nhịn không được mà mỉa mai: “Cởi ra thì nhanh mà sao mặc vào lại không

nhanh như lúc cởi thế, ngươi…”

A Mạch ngẩng phắt đầu nhìn anh ta,

trong đôi mắt ngập lệ gần như tóe lửa. Thường Ngọc Thanh sửng sốt nhìn,

chợt nghe thấy A Mạch giận dữ nói: “Ta không có lòng tự trọng, ta không

biết liêm sỉ, chẳng phải đó là điều mà ngươi muốn nói hay sao? Ta không

có lòng tự trọng đấy, ta không biết liêm sỉ đấy, tự trọng có đem lại cơm ăn cho ta không, liêm sỉ có bảo vệ được tính mạng cho ta không, tự tôn

liêm sỉ của các ngươi quan trọng như thế, nhưng với ta thì chúng chẳng

đáng giá một xu!”

Thường Ngọc Thanh sửng sốt một lúc

lâu, sau đó trầm mặc đi đến bên cạnh A Mạch, trước ánh mắt đề phòng của

nàng đang nhìn anh ta chăm chú, tay trái của anh ta chậm rãi nâng cánh

tay phải bất động của nàng lên, rồi dùng tay phải của mình cầm lấy bàn

tay bị trật khớp của A Mạch, giật mạnh một cái, chỉ nghe thấy một âm

thanh khô khốc vang lên, cổ tay bị trật khớp của A Mạch đã khôi phục lại vị trí.

A Mạch còn chưa hết kinh ngạc, chợt

nghe Thường Ngọc Thanh nói: “Bàn tay này trong vòng một tháng không được dùng sức.” Anh ta thấy A Mạch vẫn kinh ngạc nhìn mình, không khỏi cười

nói: “Ngươi không cần cảm kích ta, trên sa trường mà thấy mặt, thì chỉ

có thể là ngươi chết ta sống.”

A Mạch hừ lạnh một tiếng, cả giận

nói: “Ta vì sao phải cảm kích ngươi, bàn tay ta bị trật khớp như vậy

chẳng phải là do ngươi ban tặng hay sao.”

Thường Ngọc Thanh nhếch miệng định

phản bác rồi lại thôi, chỉ nói: “Ta đâu cần phải đấu võ mồm với một nữ

nhân như ngươi.” Nói xong lại thăm dò tìm đường ra khỏi cốc.“Ngươi lại

đây.” Thường Ngọc Thanh gọi A Mạch.

A Mạch nghe vậy liền liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, rồi chậm rãi đi qua.

“Ngươi kiệu ta lên rồi ta sẽ quay lại kéo ngươi lên.” Thường Ngọc Thanh nói.

A Mạch ngửa đầu nhìn lên trên, nói:

“Nơi này không thể lên được, có kiệu ngươi thì ngươi cũng không thể lên

được.” Nàng thấy Thường Ngọc Thanh hơi nhíu mày kiếm lại, liền nói tiếp: “Tay phải của ta không thể dùng sức, tay trái của ngươi lại bị thương,

cho dù ta có kiệu ngươi lên, ngươi cũng không thể lên được.”

Thường Ngọc Thanh nhìn A Mạch, lại

đột nhiên nhướn mày, cười hỏi: “Ngươi sợ ta sau khi lên được rồi sẽ thất tín không chịu kéo ngươi lên?”

A Mạch nghe vậy liền nhếch miệng,

trào lộng nói: “Tướng quân cả nghĩ rồi, hiện tại ở gần tướng quân với ta không khác gì kề sát địa ngục, ta chỉ ước có thể mau chóng tiễn bước

ngươi đi, ta lên được hay không thì có gì phải ngại. Lên rồi tính mạng

cũng vẫn ở trong tay ngươi, còn không bằng tự mình đợi ở đây có khi lại

tốt, không chừng còn có thể lưu lại một cái mạng.”

Thường Ngọc Thanh không ngờ A Mạch

lấy lí do như vậy để thoái thác, nhất thời giận run người, một lúc lâu

sau mới nói: “Ngươi ở đây thì chống chọi được bao lâu, bị giam trong này không chết đói thì cũng chết khát.”

A Mạch lại cười khẩy nói: “Thường

tướng quân không cần làm ta sợ, nếu như nơi này chỉ có một mình ta, sợ

là chẳng chết đói mà cũng chẳng chết khát.”

“Tại sao?”

A Mạch liếc mắt nhìn Thường Ngọc

Thanh, đáp: “Chúng ta đều dùng cách thức giống nhau để lừa cấm vệ quân,

bọn họ cũng không phải là đồ ngốc, đợi cho đến khi xuống dốc núi tìm

liền biết cái lăn xuống chỉ là tảng đá, tất nhiên sẽ quay lại tìm tiếp,

đến lúc đó nếu như hai người chúng ta đều ở đây, sợ là đều phải mất

mạng, mà nếu chỉ có một mình ta, ta lại có thể kêu cứu.”

Thường Ngọc Thanh cảm thấy kì quái, hỏi: “Ngươi đã dám kêu cứu, vì sao vừa rồi còn muốn trốn?”

A Mạch đỏ mặt, nàng làm sao dám nói

là vì mình nhát gan, thấy có người đuổi liền chạy. Thường Ngọc Thanh

thấy phản ứng của A Mạch như thế, không khỏi cười ha hả, nói tiếp: “Là

vì ngươi không biết người bọn họ muốn tìm là ta, còn tưởng là bắt ngươi, cho nên mới hoảng sợ mà nhảy xuống nơi này.”

A Mạch không để ý đến sự bỡn cợt của

Thường Ngọc Thanh, đột nhiên nói: “Còn một cách có thể rời khỏi đây, chỉ là không biết tướng quân……”

“Chỉ là không biết tướng quân ta có

tin ngươi hay không,” Thường Ngọc Thanh tiếp lời nói: “Nếu ngươi nói cái cách đơn giản đó là muốn ta kiệu ngươi lên trước, thì ta có thể nói là

ta làm được, nhưng không làm, vì ta không tin ngươi!”

A Mạch cười cười: “Vậy thì không có cách nào khác là chờ chết.”

Thường Ngọc Thanh nhìn A Mạch không

nói, hai người đang giằng co, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng người

truyền đến, Thường Ngọc Thanh vội đưa tay kiềm chế cổ nàng, thấp giọng

nói: “Không được lên tiếng!”

Chỉ nghe thấy bên ngoài có người quát: “Tìm cẩn thận lại cho ta, cho dù có diệt hết cỏ ở đây cũng phải tìm!”

Thường Ngọc Thanh cùng A Mạch đều cả

kinh, hai người không hẹn mà cùng chậm rãi lùi sâu vào trong khe đá, vừa ẩn vào chỗ tối, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng động, chỗ cỏ dại

che lấp miệng khe đá bị trường thương đẩy ra, có người kêu lên: “Bộ đầu, bên này hình như có một cái khe.”

Mấy trường thương liền xuất hiện ở

miệng khe đá, có người thử khua xuống dưới, kêu lên: “Xem ra khá sâu,

tặc nhân có lẽ trốn ở bên dưới”.

Thường Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn, ghé miệng sát bên tai A Mạch thấp giọng nói: “Đi vào trong.”

A Mạch quay đầu nhìn thoáng qua, bên

trong tối đen như mực không thể nhìn thấy gì, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Nếu không thông thì làm sao bây giờ?”

Thường Ngọc Thanh hắc hắc cười hai

tiếng, nói: “Vậy thì đổ cho vận khí của chúng ta đi, nếu có thể thông

đến nơi khác, ngươi và ta cùng tìm được đường sống, nếu không thông, ta

chỉ có thể để ngươi chết cùng ta, tránh cho ta trên đường xuống hoàng

tuyền khỏi cảm thấy tịch mịch.”

Phía trên, binh lính đã gọi người đốt đuốc, Thường Ngọc Thanh thấy không thể tiếp tục chần chờ hơn nữa, chỉ

cười, nói khẽ vào tai A Mạch: “Đem thanh chủy thủ của ngươi đưa cho ta

trước, ta cũng không dám cam đoan rằng đợi lát nữa đi đến nơi tối lửa

tắt đèn, ngươi sẽ không tranh thủ ban cho ta một dao.”

“Ta nói thì sẽ giữ lời.” A Mạch nói.

Thường Ngọc Thanh thấp giọng cười

nói: “Lời nói của ngươi ta không dám tin tưởng.” Nói xong liền ngồi xổm

xuống, lần tay vào trong giày của A Mạch lấy thanh chủy thủ ra, khống

chế A Mạch lùi sâu vào trong sơn động.

Càng đi sâu vào trong, ánh sáng càng

yếu, về sau, đến xòe bàn tay ra trước mặt cũng không thể nhìn thấy ngón, Thường Ngọc Thanh cũng không tiện tiếp tục khống chế A Mạch, nên buông

nàng ra, dùng bàn tay phải nắm lấy bàn tay trái của A Mạch, thấp giọng

cười nói: “May là chúng ta không bị thương cùng một bên tay, bằng không

dắt tay nhau đúng là một chuyện phiền toái.”

A Mạch không phản kháng, rất nhu

thuận để mặc Thường Ngọc Thanh cầm tay kéo đi. Trong động tối đen, chỉ

có thể lần tay vào vách đá mà đi, hai người nắm tay nhau cùng bước, thật giống một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt. Càng đi sâu vào trong,

dưới chân càng khó đi vững. Thường Ngọc Thanh ở phía trước thỉnh thoảng

lại nhắc nhở A Mạch chú ý đá vụn dưới chân, mặc dù như vậy, A Mạch vẫn

là bị vấp ngã, thiếu chút nữa kéo Thường Ngọc Thanh té lăn trên mặt đất.

Thường Ngọc Thanh kéo A Mạch đứng

lên, A Mạch đau đến nỗi hít hà, xuýt xoa một lúc, rồi mới nói: “Đi

thôi.” Ai ngờ Thường Ngọc Thanh cũng không cử động, yên lặng một lát rồi đột nhiên nói: “Mạch Tuệ, bỏ hòn đá trong tay ngươi xuống.”

A Mạch trong lòng cả kinh, miệng lại ngây ngốc hỏi: “Hòn đá nào?”

Thường Ngọc Thanh không nói gì, trong bóng tối, rõ ràng biết anh ta không thể nhìn thấy mình, song A Mạch tựa hồ vẫn cảm thấy ánh mắt dọa người của Thường Ngọc Thanh, liền cười

cười, vui vẻ vứt hòn đá trong tay xuống đất, cười hỏi: “Sao ngươi biết

trong tay ta có hòn đá? Ta vừa rồi diễn suất có gì không đúng sao?”

Thường Ngọc Thanh cười nhạo một

tiếng, nói: “Ngươi diễn rất thực, bằng không ta cũng sẽ không kéo ngươi

đứng lên, nhưng ngươi dù thế nào cũng là một nữ nhân, làm gì có nữ nhân

nào sau khi té ngã đứng lên lại không phủi đất cát bám trên người? Ngươi không phủi, tất nhiên là vì trong tay đang cầm cái gì đó.” Anh ta dừng

lại một chút, bàn tay đang nắm lấy tay A Mạch càng tăng thêm lực đạo,

lại cười khẩy nói: “Mạch Tuệ, ta khuyên ngươi vẫn nên ít nhiễu động tâm

tư thôi, ngươi cho là có đá trong tay thì có thể làm gì được ta sao? Vẫn nên thành thật thì tốt hơn, nhất thời chọc giận ta, ngược lại sẽ có trò hay cho ngươi xem.”

A Mạch nghe vậy thì trầm mặc một lát, sau mới bình tĩnh nói: “Thành thật sao? Không ra được cũng chết, mà ra

ngoài rồi cũng phải chết trong tay ngươi mà thôi.”

Thường Ngọc Thanh nhất thời sửng sốt, một hồi lâu sau mới nói: “Nếu chúng ta có thể sống mà ra ngoài, ta đáp

ứng là sẽ thả ngươi đi.”

“Thật sao?” A Mạch vội hỏi.

Thường Ngọc Thanh đáp: “Ta có thể đáp ứng ngươi, thì tất nhiên là thật, ngươi cho ta là loại nữ nhân như ngươi sao?”

A Mạch cười nói: “Ngươi không phải loại nữ nhân như ta tất nhiên là tốt rồi.”

Thường Ngọc Thanh chỉ hừ lạnh một

tiếng, quay lại kéo A Mạch tiếp tục sờ soạng đi về phía trước, đi được

một đoạn đột nhiên nói: “Ngươi cũng là chủ tướng trong quân Giang Bắc,

nếu ta muốn giết ngươi thì sẽ là ở trên chiến trường.”

A Mạch nghe anh ta nói như vậy ngược

lại cảm thấy yên lòng, thuận tay ném nốt hòn đá còn lại vừa lén nhặt lúc trước đi, cười nói: “Như vậy thì tốt.”

Thường Ngọc Thanh nghe được âm thanh

hòn đá rơi xuống đất, lúc này mới hiểu rằng hóa ra vừa rồi A Mạch đã

nhặt hai chứ không phải một hòn đá, không khỏi có chút nổi giận: “Ngươi, nữ nhân này……” Anh ta nhất thời cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung về A Mạch, chỉ cười lạnh hai tiếng nói: “Tay ngươi thật ra

cũng không hề nhỏ, đã bị thương rồi còn dám như thế, về sau có thế nào

ráng chịu.”

A Mạch nghe vậy cũng không cùng anh

ta đấu võ mồm. Hai người nhất thời đều yên lặng, chỉ tiếp tục sờ soạng

đi về phía trước, không biết đã đi được bao lâu, mà bốn phía vẫn tối đen như mực, hang đá kia dường như không có điểm cuối. Trong lòng A Mạch

dần dần có chút lo lắng, rốt cục không chịu nổi áp lực, liền mở miệng

phá vỡ sự yên tĩnh: “Ngươi có phát hiện ra không? Chúng ta hình như vẫn

đang đi sâu vào lòng đất.”

Thường Ngọc Thanh sớm đã quên mất là A Mạch không nhìn thấy mình, theo bản năng khẽ gật đầu. Anh ta thấy A

Mạch không nói gì, nghĩ là nàng sợ, không khỏi nhếch miệng cười, cố ý

dọa A Mạch: “Có lẽ đây là đường xuống chốn địa ngục Hoàng Tuyền.”

A Mạch nhịn không được châm biếm: “Nhưng thật ra lại rất thích hợp để loại người như ngươi đi!”

Thường Ngọc Thanh cũng không giận,

ngược lại cười ha ha hai tiếng, nói: “Sớm muộn gì cũng không tránh được

phải xuống hoàng tuyền, giờ bên người lại có mỹ nhân làm bạn, thật ra

cũng không tệ.”

A Mạch không buồn để ý đến anh ta, đi được một lát rồi lại đột nhiên nói: “Thạch động này có thông ra ngoài,

trong này rõ ràng có dòng khí lưu động, nên phía trước chắc chắn có cửa

ra.”

Quả nhiên, đi tiếp một đoạn nữa, phía trước đã không còn tối đen, mà mơ hồ lộ ra chút ánh sáng. Tiếp tục đi,

tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy lối ra, nhưng trên đầu cũng không phải là

vách đá nữa mà đã lộ ra một khoảng không, chẳng qua là cách mặt đất ước

chừng ngàn thước có thừa.

“Thế này thật đúng là còn khó hơn lên trời.” A Mạch ngửa đầu nhìn không gian phía trên vách núi đang lộ ra

một chút tinh quang, không khỏi thở dài.

——————

Chú thích:

1- Thanh sam: áo đơn màu xanh.