A Mạch Tòng Quân

Chương 66: Uống rượu

Nhắc đến chuyện đêm đó ở thành Hán

Bảo, nét tươi cười trên mặt A Mạch cũng lập tức tan đi, trong đầu lại

hiện ra cảnh địa ngục trần gian lúc đó, ánh lửa đỏ rực, tiếng khóc,

tiếng kêu la… Căn bản là bầu trời đêm ấy không có ánh trăng.

“Cũng không biết Tú Nhi hiện giờ thế nào rồi?” A Mạch hỏi.

“Ta từng cho người điều tra nghe

ngóng, nàng ấy vẫn còn ở trong phủ của Thạch Đạt Xuân, cũng may Thạch

Đạt Xuân coi như có chút lương tâm, không đem tiểu công tử và Từ cô

nương giao cho thát tử. Ta vốn nghĩ tới chuyện lén đem bọn họ đi, nhưng

cuộc sống hiện giờ của chúng ta vốn là sống nay chết mai, để cho hai

người bọn họ đi theo còn không bằng cứ để họ ở lại trong thành Dự Châu,

như vậy có lẽ lại an toàn hơn.”

A Mạch gật đầu: “Đúng vậy, ở lại đó cũng tốt.”

Đường Thiệu Nghĩa dốc bầu rượu vào

miệng, lại nói tiếp: “Ta không biết ngươi cảm thấy thế nào, còn ta giờ

nhìn ánh trăng trên bầu trời này lại cảm thấy mình như đang trong một

giấc mơ, ngày này năm trước khi ta vẫn còn ở trong thành Hán Bảo, vẫn

đang cùng các huynh đệ uống rượu, nhưng những người cùng uống rượu hôm

ấy, giờ cũng chỉ còn lại một mình ta, ai còn ai mất, hài cốt chôn ở đâu

ta cũng không biết. A Mạch!” Đường Thiệu Nghĩa quay đầu nhìn A Mạch:

“Ngươi nói xem đây có phải là giấc mộng hay không? Ngươi, Từ cô nương,

và cả đại doanh quân Giang Bắc nữa, tất cả đều chỉ là trong mộng, có

phải chờ ngày mai khi ta tỉnh rượu, ta lại trở về làm một giáo úy nho

nhỏ trong thành Hán Bảo, các huynh đệ lại có thể vui vẻ xuất hiện ở

trước mắt ta không?”

Trong lòng A Mạch cũng đầy thương

cảm, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, Đường Thiệu Nghĩa

lại cười bi thương, nâng bầu rượu lên đưa cho A Mạch: “Ngươi biết uống

rượu, ta nhận ra điều đó.”

A Mạch cười cười, cũng học theo động

tác của Đường Thiệu Nghĩa, ngửa đầu nâng bầu rượu dốc vào miệng, uống

một hơi dài rồi mới dừng lại, có chút tự hào nói: “Đó là vì nhà ta vốn

làm nghề nấu rượu, rượu do cha ta cất tuyệt ngon, đứng đầu trong trấn.”

“Cha ta là một tú tài,” Đường Thiệu

Nghĩa cười nói: “Lúc nằm mơ cũng muốn ta có thể thi đỗ Trạng Nguyên làm

rạng rỡ gia môn, đáng tiếc ta lại không chịu trau rồi đèn sách, sau lại

lén đi tòng quân, giờ chỉ sợ là ông ấy còn không chịu nhận đứa con này

nữa. Ngươi thì sao? A Mạch? Vì sao lại đến thành Hán Bảo?”

A Mạch trầm mặc thật lâu, Đường Thiệu Nghĩa thấy thế biết nàng không muốn để người khác biết chuyện cũ, liền

chuyển sang chuyện khác nói: “Ngươi thấy rượu này thế nào? Đây chính là

một loại rượu nổi tiếng trên thảo nguyên.”

“Bọn họ đều đã chết hết rồi.” A Mạch lại đột nhiên nói: “Chết từ năm năm trước.”

Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát,

ngồi dậy đến đi đến bên cạnh A Mạch, dùng tay nắm chặt lấy vai nàng. A

Mạch lại ngẩng mặt nhìn anh ta cười: “Giấc mộng này của ta có phải dài

hơn rất nhiều so với ngươi không?”

“Hôm nay chúng ta ở đây không nói chuyện này nữa, chỉ uống rượu thôi!” Đường Thiệu Nghĩa lớn tiếng nói.

“Được, uống rượu” A Mạch sảng khoái nói.

Hai người vừa ngắm trăng, vừa uống

rượu, rượu trên thảo nguyên vốn rất nặng, hai người lại đều uống nhiều,

dù Đường Thiệu Nghĩa uống rất tốt nhưng cũng đã ngấm men say, A Mạch thì lại càng không phải nói, nàng sớm đã bỏ qua sự thận trọng vốn có thường ngày, thất tha thất thểu đứng dậy, vừa giơ túi rượu, vừa lớn tiếng thì

thầm: “Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.” (Nâng chén mời

trăng sáng. Nhìn lại, thành ba người)

“Không đúng,” Đường Thiệu Nghĩa ngồi dưới đất hô,“Ngươi uống nhiều quá, đọc sai rồi.”

A Mạch đưa đôi mắt lờ đờ nhập nhèm

nhìn anh ta, sau đó lại còn đếm đếm mấy cái bóng, cười ha ha nói: “Phải, đúng là sai thật, phải là Nâng chén mời trăng sáng. Nhìn lại, thành bốn người.”

A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa uống

rất nhiều, đến cuối cùng đều say quá mà ngã lăn trên mặt đất, sau đó hai người lại xoay lưng ngồi tựa vào nhau mà hát. Giọng A Mạch nghèn nghẹt

trong cổ, mỗi khi hát đến chỗ cao sẽ đột nhiên tắt mất, Đường Thiệu

Nghĩa liền cười nàng nói: “Xem cái cổ họng của ngươi kìa, ngày thường

còn nghe được, giờ thì một chút mạch lạc cũng không có!”

Mặt A Mạch sớm đã uống đến đỏ bừng, liền cướp lời: “Giọng ta trước kia cũng từng trong sáng dễ nghe.”

Đường Thiệu Nghĩa làm sao chịu tin, A Mạch thấy anh ta không tin định gân cổ cãi, bất chợt lại đột nhiên dừng lại, chỉ trầm mặc uống rượu tiếp.

Khi A Mạch trở về phòng mình thì đã là nửa đêm, Trương Sĩ Cường vẫn thắp đèn ngồi đợi, thấy nàng về liền ra đón.

“Cái khác không vội, đi lấy giúp ta chén trà đến đây.” A Mạch ngồi trên ghế, day day huyệt Thái Dương nói.

Trương Sĩ Cường vội vàng đem chén trà đến, hỏi: “Sao đại nhân đến bây giờ mới về?”

“Cùng Đường tướng quân đi uống rượu” A Mạch nhận chén trà uống một hơi, khi đặt chén trà xuống lại nhìn thấy

cuốn Tĩnh quốc công Bắc chinh thật lục trên bàn, thì không khỏi sửng

sốt, hỏi Trương Sĩ Cường: “Sao lại có cuốn sách này ở đây?”

“Là nguyên soái đưa tới.” Trương Sĩ Cường đáp.

“Nguyên soái? Anh ta đã tới đây?” A Mạch thất kinh hỏi.

“Buổi tối nguyên soái đã tới đây, ta

nói sẽ ra ngoài tìm ngươi, nguyên soái không cho, chỉ để lại này quyển

sách này rồi rời đi.”

A Mạch cầm lấy quyển sách lật ra xem, trong lòng vô cũng kinh ngạc, không hiểu tại sao Thương Dịch Chi lại

đem quyển sách này tới cho nàng, vì nàng từng ở trước mặt anh ta tỏ ra

quá lưu ý đến nó, hay là vì anh ta đã phát hiện ra điều gì? A Mạch nhất

thời tâm tư lưu chuyển, chỉ cảm thấy đầu vốn có chút váng vất giờ lại

càng thêm đau.

Trương Sĩ Cường thấy nét mặt A Mạch

thay đổi, bất giác cũng khẩn trương hỏi: “Đại nhân, xảy ra chuyện gì?

Nguyên soái đưa sách này đến còn có ý gì khác sao?”

Chính A Mạch cũng không biết Thương

Dịch Chi đưa sách này tới là có ý gì, nên cũng không thể trả lời câu hỏi của anh ta, hơn nữa hiện tại nàng cũng không muốn nói nhiều với Trương

Sĩ Cường, nên miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì đâu, hôm nay ở chỗ

nguyên soái ta có lật qua quyển sách này ra xem, có lẽ là nguyên soái hy vọng ta học thêm một chút về binh pháp.”

Trương Sĩ Cường khó hiểu nói: “Đây là chuyện tốt mà, vì sao đại nhân lại…”

“Ta chỉ là sợ việc ta cùng Đường

tướng quân lén đi uống rượu sẽ chọc cho nguyên soái nổi giận, dù sao

chuyện này xem như làm trái với quân kỷ.” A Mạch cắt ngang lời Trương Sĩ Cường, còn nói thêm: “Hơn nữa, thuộc hạ mà lại có quan hệ cá nhân thân

thiết đôi khi lại khiến cho trưởng quan không vui, đây cũng là lẽ

thường.”

Thấy Trương Sĩ Cường vẫn tỏ vẻ lo

lắng, A Mạch cười nói: “Không việc gì đâu, nguyên soái chúng ta cũng

không phải là người bụng dạ hẹp hòi, đừng lo lắng quá, nhanh đi ngủ đi,

ngày mai còn nhiều việc.”

Nghe A Mạch nói như thế, Trương Sĩ Cường lúc này mới nửa tin nửa ngờ rời đi.

A Mạch cũng lười cởi bỏ quần áo, cứ

mặc nguyên như thế nằm lên giường, nhưng muốn ngủ thì nói dễ hơn làm, cứ nhắm mắt lại là trong đầu đều hiện lên những chuyện xảy ra gần đây, khi trời mờ sáng thì nàng mới mơ mơ màng màng ngủ, khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang, Trương Sĩ Cường ở bên ngoài đấm cửa ầm ầm gọi: “Đại nhân,

đại nhân!”

A Mạch từ trên giường bò dậy mở cửa,

chân vừa chạm đất liền cảm thấy một trận choáng váng, lập tức lại ngồi

trở lại trên giường, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, so với đêm qua còn nặng hơn ba phần.

Trương Sĩ Cường sợ A Mạch vẫn còn tại ngủ say, nên vẫn đập cửa: “Đại nhân, nên dậy thôi, nguyên soái lệnh cho các doanh phải tập hợp tại giáo trường.”

Vốn đám người Vương Thất sớm đã mặc

giáp trụ chỉnh tề chờ ở trong viện, thấy A Mạch lâu không có động tĩnh,

Vương Thất không nhịn được liền hỏi Trương Sĩ Cường: “Đại nhân làm sao

vậy? Không phải xảy ra chuyện gì chứ?”

Bên cạnh, một gã quan quân quay sang Vương Thất nói: “Nói bậy, đại nhân sao có thể xảy ra chuyện gì?”

Mấy người đang thấp giọng nói thầm,

thì cửa phòng A Mạch đã mở ra, mọi người thấy nàng sắc mặt tái nhợt

trong lòng bất giác đều có chút kinh ngạc, chỉ có Trương Sĩ Cường biết

nàng hôm qua uống rượu nhiều, cũng muốn hỏi nàng có cần anh ta đi tìm

chút gì để giải rượu không, nhưng lại sợ người khác biết nàng lén cùng

Đường Thiệu Nghĩa uống say, đành phải nén lại.

A Mạch thấy mọi người đều đang đợi

mình, cười nói: “Có lẽ là đêm qua bị trúng gió, ngủ say một chút, khiến

mọi người đợi lâu, thật sự xin lỗi.”

Trên đời này đâu có đạo lý trưởng

quan tự mình nói xin lỗi, mọi người nghe nàng nói như thế đều nói không

sao, không sao, có mấy người chu đáo còn tiến lên hỏi A Mạch giờ cảm

thấy thế nào, có cần tìm lang trung đến không. A Mạch nói thôi không

cần, thấy thời gian cũng đã rất muộn liền dẫn mọi người ra giáo trường.

Dọc đường, mọi người đều cố gắng đi thật nhanh, nhưng khi tới giáo

trường vẫn muộn một chút, tuy rằng không lỡ canh giờ, nhưng lại là quan

doanh đến muộn nhất.

A Mạch không dám nói nhiều, chỉ cúi

đầu đi đến vị trí của mình. Thương Dịch Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi quay lại nói với viên quan tuyên chỉ: “Mời đại nhân tuyên

chỉ.”

Kia quan viên bắt đầu đọc thánh chỉ, A Mạch ngưng thần lắng nghe, chỉ cảm thấy lời lẽ tối nghĩa khó hiểu, nghe xong nửa ngày cũng chỉ hiểu được đại khái. Đợi thánh chỉ tuyên đọc

xong, Thương Dịch Chi cùng mọi người tạ ơn, sau đó lại phái người đưa

viên quan kia đi trước nghỉ ngơi, lúc này mới quay lại đối mặt với mọi

người.

A Mạch thấy ánh mắt Thương Dịch Chi

sau khi đảo qua mọi người liền hướng về phía mình, khẽ chột dạ tránh ánh mắt của anh ta, thầm nói trong lòng một tiếng không tốt, quả nhiên chợt nghe Thương Dịch Chi lạnh giọng nói: “Người đâu, đem chủ tướng thất

doanh Mạch Tuệ xuống đánh hai trăm roi!”

Các quan quân nghe vậy đều sửng sốt,

Đường Thiệu Nghĩa vội phản ứng, vừa bước ra khỏi hàng lại bị Trương Sinh bên cạnh giữ chặt cánh tay lại. Mọi người vẫn còn đang sững sờ, thì hai quân sĩ đã tiến lên đưa A Mạch đi. Đường Thiệu Nghĩa thấy vậy, liền

không để ý đến sự ám chỉ của Trương Sinh, một phen hất bỏ cánh tay của

anh ta ra, tiến lên quì một gối xuống nói: “Thỉnh nguyên soái bỏ qua cho Mạch tướng quân.”

Lúc này các quan quân khác mới phản

ứng theo, đều quỳ xuống xin tha. Thương Dịch Chi liếc mắt nhìn A Mạch

vẫn đang cúi đầu không nói gì, liền cười lạnh nói với mọi người: “Còn

muốn bỏ qua sao? Chậm trễ quân tình chém đầu, chỉ đánh anh ta hai trăm

roi đã là tha mạng cho anh ta rồi, các ngươi còn muốn ta phải tha cho

anh ta như thế nào nữa?”

Mọi người nghe Thương Dịch Chi nói vậy đều sửng sốt nghẹn lời.

Một quan quân có giai phẩm thấp kém

của thất doanh vốn ở phía sau, lúc này cũng tiến đến, cẩn thận quỳ xuống phía sau A Mạch nói: “Mạch tướng quân đến muộn chỉ vì chờ ta, ta nguyện thay Mạch tướng quân chịu phạt.”

Thương Dịch Chi cười càng lạnh lùng

hơn, nói: “Vốn là không thể thiếu các ngươi, bất quá các ngươi đã nguyện ý thay anh ta chịu phạt, ta đây sẽ thanh toàn cho các ngươi, người đâu, toàn bộ kéo xuống đánh bốn trăm roi, đem tất cả gia tướng của anh ta

xuống cùng đánh.” Anh ta nói xong lại nhìn về phía A Mạch, phân phó quân sĩ nói: “Bỏ Mạch tướng quân ra, để cho anh ta đi giám sát thi hình.”

Hai gã quân sĩ thả A Mạch ra, A Mạch

lúc này mới ngẩng đầu lên yên lặng nhìn Thương Dịch Chi một lát, sau đó

bình tĩnh nói: “Mạt tướng phạm pháp hà tất phải liên lụy đến thuộc hạ,

bọn họ đến muộn là do ta ngủ quên, mọi trách phạt nên để ta chịu. Trong

doanh ta lúc này tổng cộng năm người, cộng lại tất cả là một ngàn hai

trăm roi, mạt tướng xin lĩnh.”