A Knight In Shining Armor

Chương 27

Đầu Nicholas đau nhức, và anh không cảm thấy vững vàng một chút nào trên đôi chân của mình. Anh đã không nhìn thấy thêm một hình ảnh nào kể từ sau khi anh mất ngủ đêm hôn qua, nhưng sáng nay anh vẫn bị ám bởi những giấc mơ đó. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh sai?” anh vẫn tiếp tục nghe thấy giọng của người đàn bà đó. Sai về việc gì? Về việc cô ta là phù thủy ư? Những hình ảnh cô ta nhét vào đầu anh là bằng chứng rằng anh đã đúng.

Chếnh choáng, anh xuống dưới nhà để đi tập kiếm. Anh thọc mạnh thanh kiếm của mình về phía người đàn ông ở trước mặt anh, không nhận thấy cái nhìn giật mình trên khuôn mặt anh chàng hiệp sĩ đó. Nicholas không thường hiếu chiến khi luyện kiếm, nhưng hôm nay, với cái đầu đang đau nhức và cơn giận dữ, anh cảm thấy hiếu chiến. Anh đâm tới và đâm tới lần nữa. Anh chàng hiệp sĩ lùi lại, thanh kiếm của anh ta ở bên sườn.

“Thưa ngài?” anh ta nói, đầy ngạc nhiên.

“Ngươi có định đấu với ta một trận ra trò hay không nào?” Nicholas thách thức, sau đó lại đâm tới một lần nữa. Có lẽ nếu anh đủ mệt, anh sẽ không thể nghe thấy người đàn bà đó hay nhìn thấy cô ta trong tâm trí anh.

Nicholas khiến ba người đàn ông mệt lử trước khi người thứ tư, một người đàn ông còn chưa mệt mói tí nào hạ gục anh. Nicholas hướng về phía phải trong khi anh đáng lẽ phải hướng về phía trái, và lưỡi kiếm của người đàn ông đó cắt một đường tài tình vào cánh tay trái của anh sâu gần như tới xương. Trong khi Nicholas đứng đó nhìn trừng trừng vào cánh tay đầm đìa máu của anh, một hình ảnh vụt đến với anh. Nhưng hình ảnh này hoàn toàn khác, anh không chỉ là nhìn thấy nó, anh đang ở trong giấc mơ đó.

Anh đang bước đi bên cạnh người đàn bà tóc đỏ đó trong một nơi xa lạ, và họ dừng lại phía trước một toà nhà với những cửa sổ bằng kính, những khung cửa sổ anh chưa bao giờ nằm mơ là tồn tại, với kính trong đến nỗi nó dường như là không có ở đó. Một chiếc máy, một chiếc máy to đùng, kỳ là với những bánh xe chạy qua, nhưng anh dường như chẳng có vẻ gì là hứng thú với nó. Thay vào đó anh chỉ chăm chăm vào việc nói chuyện với người phụ nữ đó và kể cho cô ta nghe về vết sẹo trên cánh tay anh. Anh đang kể cho cô ta rằng Kit đã bị chết đuối vào cái ngày anh bị thương ở cánh tay trong khi luyện kiếm.

Anh thoát khỏi giấc mơ cũng đột ngột như khi anh bước vào nó, và khi anh quay trở lại hiện tại, anh đang nằm trên mặt đất, người của anh đang lảng vảng một cách đầy lo âu phía trên anh, một người trong số họ đang cố cầm cho máu khỏi tiếp tục chảy.

Nicholas không có thời gian để đau. “Thắng yên hai con ngựa,” anh lặng lẽ nói, “một con với yên cương dành cho phụ nữ.”

“Cưỡi ngựa?” một người hỏi. “Ngài muốn cưỡi ngựa với một người phụ nữ? Nhưng, thưa ngài, cánh tay của ngài—”

Nicholas quay về phía anh ta, mắt lạnh tanh. “Cho người đàn bà Montgomery đó, cô ta—”

“Cô ấy chỉ biết cưỡi ngựa đủ để khỏi ngã lộn nhào khỏi ngựa thôi,’ một người đàn ông khác nói, giọng anh ta chất đầy khinh miệt.

Đầy lúng túng, với sự giúp đỡ, Nicholas đứng lên trên chân của mình. “Buột chặt cánh tay ta lại để máu ngừng chảy, sau đó thắng yên hai con ngựa—với yên cương của nam giới. Làm nó ngay đi,” anh nói. “Đừng có phí thời gian nữa.” Giọng anh thấp xuống, nhưng có sự ra lệnh ở trong đó.

“Tôi có nên đi tìm người đàn bà đó không?” một người đàn ông khác hỏi.

Nicholas, cánh tay anh chìa ra trong khi một người đàn ông buộc một dây vải thật chặt xung quanh nó, nhìn lên những khung cửa sổ của ngôi nhà. “Cô ấy sẽ tới,” anh nói đầy quả quyết. “chúng ta không cần làm gì ngoài việc đợi.”

Khom người trên khung thêu của mình, Dougless đang lắng nghe một trong những quý cô kể một câu chuyện đầy lôi cuốn về một người đàn bà cố gắng ngủ với chồng của một người đàn bà khác. Dougless đang nghe câu chuyện với tất cả sự tập trung của mình thì bất thình lình một cơn đau mãnh liệt, cháy bỏng đâm vào cẳng tay trái của cô.

Với một tiếng kêu đầy đau đớn, Dougless ngã ngửa ra khỏi chiếc ghế đẩu và hạ cánh xuống sàn nhà. “Cánh tay tôi. Có cái gì đó làm tay tôi đau.” Cô ôm lấy cánh tay mình, những giọt nước mắt vì đau đớn xuất hiện ngay tức khắc.

Nhỏm dậy trên đôi chân của mình, Honoria chạy tới quỳ bên Dougless. “Chà sát bàn tay của cô ấy, đừng để cô ấy ngất,” Honoria chỉ huy khi cô nhanh chóng cởi tay áo của Dougless ở trên vai và trượt nó xuống. Honoria nhăn mặt trước tiếng rên đầy đau đớn của Dougless khi cô ta phải kéo cánh tay Dougless ra khỏi ngực cô để cởi chiếc tay áo ra. Ngay khi tay áo đã được cởi, Honoria đẩy lớp vải lanh phía dưới tay áo lên để xem xét cánh tay của Dougless.

Chẳng có gì không ổn với nó hết. Lớp da thậm chí còn không bị đỏ.

“Tôi chẳng thấy gì hết,” Honoria nói, bất thình lình cảm thấy sợ hãi. Cô càng ngày càng quan tâm đến Dougless, nhưng người phụ nữ đó rất kỳ lạ. Ngài Nicholas kết tội cô ta là phù thủy. Phải chăng cơn đau là biểu hiện của những yêu thuật phù thủy của cô ta?

Cơn đau trên cánh tay khiến cô choáng váng, nhưng khi Dougless nhìn xuống, cô thấy rằng chẳng có điều gì không ổn với cánh tay của cô hết. “Nó cảm thấy như thể bị cắt vào vậy,” cô thì thầm, “như thể ai đó đã cắt sâu vào nó bằng một con dao.”

Cô dùng bàn tay phải để xoa vào cẳng tay trái, nhưng cô khó có thể cảm giác được cái chạm của chính mình. “Tôi có thể cảm thấy vết cắt,” cô thì thầm, cố gắng để không thút thít. Những người phụ nữ ở quanh cô nhìn cô một cách lạ lùng, cứ như thể Dougless đã điên rồi ấy.

Bất thình lình, Dougless có thể nghe thấy giọng nói của Nicholas trong đầu cô. Họ đang ở trên giường với nhau và cô đang rờ vào vết sẹo trên cẳng tay trái của anh. Anh nói anh đã bị thương vào ngày Kit bị chết đuối.

Dougless bật lên trên đôi chân của cô ngay tức thì. “Những người đàn ông tập kiếm ở đâu?” cô hỏi, cố gắng để nghe không có vẻ điên rồ. Làm ơn, xin Chúa, cô cầu nguyện, đừng để con đến quá muộn.

Trước sự chú ý của cô, những người phụ nữ khác dường như yên chí về sự thiếu tỉnh táo của Dougless, nhưng Honoriađã trả lời. Không gì Dougless làm có thể khiến cô ngạc nhiên. “Ở phía sau, qua mê lộ, băng qua cánh cổng phía bắc.”

Gật đầu, Dougless không tốn thêm một chút thời gian nào nữa. Cô túm lấy váy, cảm ơn thượng đế rằng cái váy phồng giữ lớp váy ngoài của cô cách khỏi chân, sau đó bắt đầu chạy. Ở hành lang, cô đâm sầm vào một người đàn ông, và khi ông ta ngã, cô nhảy qua ông ta. Một người phụ nữ trong bếp đang lấy cái gì đó xuống từ một chiếc giá cao. Cúi người xuống, Dougless tiếp tục chạy luồn xuống dưới cánh tay của bà ta. Những thùng rượu tròn nặng bị tuột dây và Dougless đã nhảy vượt qua năm thùng, hết thùng này đến thùng khác, nhìn giống một vận động viên chạy vượt rào tham dự Olympic một cách kỳ lạ. Cô chạy ngang qua Phu nhân Margaret bên ngoài mê lộ, nhưng khi bà gọi cô, Dougless không trả lời. Khi cánh cổng trên tường ở phía sau mê lộ bị kẹt, Dougless giơ chân và đạp nó mở tung.

Ngay khi ra đến bên ngoài khu vườn, cô chạy nhanh hết sức có thể.

Nicholas, cánh tay anh bị quấn trong một dải băng đẫm máu, đang ngồi trên ngựa và theo dõi cô tiến về phía anh.

“Kit!” Dougless hét, vẫn tiếp tục chạy. “Chúng ta phải cứu Kit.”

Dougless không nói thêm bất kỳ điều gì khác nữa bởi vì người đàn ông đó đã nhào xuống cuốn cô vào trong vòng tay anh và thả rơi cô trên lưng con ngựa, và, ôi, tạ ơn tất cả những vị thần thánh, nó thắng yên cương đành cho nam giới. Cô kẹp chặt hai chân vào bàn đạp, túm lấy dây cương, và nhìn sang Nicholas.

“Chúng ta đi thôi!” anh hét khi thúc con ngựa của mình tiến lên.

Gió thổi khiến mắt cô nhức nhối và cánh tay cô vẫn còn đau, nhưng hầu hết sự tập trung của Dougless là vào việc theo sát Nicholas. Đằng sau họ vang lên như sấm là ba người đàn ông đang cố gắng theo kịp bọn họ.

Họ chạy ngang qua những cánh đồng đã được cày nỏ, qua những khu vườn trồng bắp cải và củ cải. Họ chạy qua những cái sân trơ trụi, bẩn thỉu của những người nông dân nghèo, và lần duy nhất Dougless chẳng nghĩ ngợi gì về sự bình đẳng khi vó ngựa của họ giày xéo lên những vụ mùa và thậm chí là cả một túp lều. Họ chạy vào rừng, những cành cây thấp ở ngay trên đầu. Dougless cúi rạp đầu mình xuống cổ ngựa và tiếp tục phóng đi. Bỏ con đường mòn, Nicholas dẫn đầu tiến vào rừng. Mặc dù không có con đường nào, thảm thực vật của rừng hoàn toàn sạch bóng những cái bẫy dùng để bắt thú lớn, vì ngay cả những cành cây con cũng cần để làm củi đun, thế nên, ngoại trừ những cành cây phía trên đầu, đường đi của họ không gặp bất cứ một trở ngại nào hết.

Dougless chưa bao giờ hỏi làm cách nào Nicholas biết Kit ở đâu, nhưng cô chắc chắn anh có biết. Giống như anh biết cô sẽ đến khi anh bị thương ở cánh tay, anh biết anh trai mình đang ở đâu.

Họ phát quang cây cối để lấy đường đi, và phía trước, bao bọc bởi nhiều cây hơn, lấp lánh một cái ao xinh xắn có bèo. Nicholas xuống khỏi ngựa của anh trong khi nó vẫn đang còn phi, Dougless theo sát anh, làm rách chiếc váy dài nặng nề của cô khi nó bị mắc vào bàn đạp.

Khi cô tới cái ao và nhìn xuống, những gì cô thấy khiến cô lạnh người. Ba người đàn ông đang mang thân hình trần truồng, không một chút sự sống của Kit ra khỏi nước. Thân hình của Kit trong tự thế cúi mặt xuống, mái tóc đen dài của anh rũ về phía trước, cổ anh mềm rũ, không một chút sức sống.

Nicholas đang nhìn trừng trừng vào anh trai mình. “Không,” anh nói, sau đó, “KHÔNG!”

Đẩy Nicholas tránh ra, Dougless chạy tới chỗ những người đàn ông đang mang Kit. “Đặt anh ấy xuống đây,” cô ra lệnh. “Nằm ngửa ra.”

Người của Kit ngập ngừng.

“Nghe lời cô ấy!” Nicholas gầm lên từ rất gần phía sau cô.

“Hãy cầu nguyện,” cô nói với người đàn ông ở gần cô nhất khi cô ngồi dạng ra trên Kit. “Tôi cần tất cả những sự giúp đỡ tôi có thể có. Hãy cầu nguyện cho một phép màu xảy ra.”

Ngay lập tức, những người đàn ông quỳ gối, tay họ chắp lại, đầu cúi xuống.

Nicholas quỳ bên cạnh thân hình trơ cứng của Kit và đặt tay anh lên trên mái đầu ướt đẫm của Kit. Khi anh nhìn Dougless, đôi mắt anh cho thấy rằng anh tin tưởng cô, dù cô có làm bất cứ điều gì với thân hình trơ cứng của người anh trai yêu quý của anh.

Dougless đặt đầu Kit xuống để tạo thành một đường thẳng với khí quản của anh, sau đó bắt đầu hà hơi thổi ngạt. Mắt Nicholas mở lớn khi anh theo dõi, nhưng anh không cố gắng để ngăn cô lại. “Kit, làm ơn,” cô thì thầm. “Làm ơn hãy sống,” sau đó cô bắt đầu ấn ngực để đưa không khí vào phổi anh.

Khi cô sắp chuẩn bị bỏ cuộc, Kit ho, sau đó yên lặng.

Đầu Nicholas ngẩng lên khi anh nhìn vào Dougless. “Cố lên, cố lên,” cô nói. “Chết tiệt, thở đi nào!” Với sự giúp đỡ của Nicholas, cô đẩy Kit nằm nghiêng.

Kit ho một cái nữa, sau đó một cái nữa, và rồi anh nôn ra nước khi phổi anh đã được thông.

Lăn xuống khỏi anh, Dougless úp mặt vào lòng bàn tay và oà khóc.

Nicholas giữ lấy vai anh trai mình trong khi Kit nôn ra hết nước. Một anh chàng hiệp sĩ quấn chiếc áo choàng không tay của mình ở phía thân dưới của Kit, trong khi những người đàn ông khác nhìn trừng trừng vào Dougless. Tóc cô xõa xuống, váy cô bị rách, cô bị mất một chiếc giày, và máu của Nicholas dính trên một bên tay áo và bên tay áo kia thì đã mất tích.

Cuối cùng Kit cũng thôi ho và dựa lưng vào em trai mình. Đầy mệt mỏi, Kit nhìn xuống cánh tay của Nicholas đang quấn chặt quanh ngực anh. Máu của em trai anh đang nhỏ giọt xuống vòm ngực trần, ướt đẫm của Kit. Kit nhìn lên người của anh, và thấy cả sáu người bọn họ đang nhìn trân trân vào người phụ nữ Montgomery đó, người đang khóc khe khẽ trong hai bàn tay cô.

“Đây quả là một cách thật hay để tiếp đãi một người đàn ông vừa mới trở về từ cõi chết,” Kit xoay xở để thốt lên bằng tông giọng sầu thảm. “Em trai ta thì chảy máu lên mình ta, và một người phụ nữ xinh đẹp thì rơi lệ. Không có ai vui mừng rằng ta vẫn còn sống à?”

Bất chấp điều đó, cái ôm của Nicholas quanh Kit chặt hơn. Dougless nhìn lên, quệt mắt với lưng bàn tay cô, và khụt khịt. Một anh chàng hiệp sĩ chìa cho cô một chiếc khăn tay. “Cảm ơn,” cô lầm bầm, sau đó xì mũi.

“Cô gái đó đã cứu ngài,” một người hiệp sĩ nói, sự tôn kính chất đầy trong giọng nói của anh ta. “Đó là một phép màu.”

“Yêu thuật phù thủy,” một người đàn ông khác lầm bầm.

Nicholas nhìn lên người đàn ông đó, mắt anh sẫm lại đầy đe doạ. “Ngươi gọi cô ấy là phù thủy một lần nữa thì ngươi sẽ không còn sống để nhắc lại từ đó nữa đâu.”

Người đàn ông biết Nicholas sẽ làm đúng như lời anh nói.

Khi Dougless nhìn vào Nicholas, cô biết sự ghét bỏ anh dành cho cô đã hết, và giờ thì anh sẽ lắng nghe cô. Cô xì mũi một lần nữa, sau đó cố gắng đứng dậy. Khi cô trượt chân, một trong những người đàn ông giúp cô đứng dậy, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn vào cô cứ như thể cô là nửa thần nửa quỷ vậy.

“Ôi trời ạ,” cô nói, “đừng có nhìn tôi như thế nữa. Đây chỉ là cách chữa trị thông thường ở đất nước của tôi thôi. Chúng tôi có rất nhiều nước và mọi người thường xuyên bị chết đuối. Thật đấy, nhưng gì tôi làm không phải là phép màu gì hết.”

Cô nhẹ cả người khi thấy những người đàn ông tin cô, nhưng có thể chỉ vì họ muốn thế.

“Giờ thì, tôi muốn tất cả các anh thôi đứng vòng quanh và bận rộn lên nào. Kit đáng thương chắc phải đông cứng rồi, và Nicholas, cánh tay anh là một đống lộn xộn. Hai người giúp Kit, và hai người các anh tìm xem có dải băng sạch nào để quấn cánh tay Nicholas không, và hai người đi xem liệu lũ ngựa có sống sót qua chuyến đi vừa rồi không. Giờ thì đi đi. Khẩn trương lên!”

Từ xưa tới nay những người phụ nữ có một thuận lợi đó là việc cậu nhóc bên trong những người đàn ông luôn luôn nhớ đến quãng thời gian khi phụ nữ nắm tất cả quyền lực. Những người đàn ông va mạnh vào nhau khi họ chạy đi làm theo mệnh lệnh của cô.

“Cậu có một cô nàng đanh đá trong tay, em trai,” Kit nói đầy hạnh phúc. Nicholas vẫn ôm anh trai mình thật chặt, cứ như thể anh sợ rằng Kit sẽ chết nếu anh thả anh ấy ra. “Có lẽ cậu nên đi lấy quần áo cho anh,” Kit nói với Nicholas khe khẽ, sau đó lắc đầu khi Dougless đang định đi lấy chỗ quần áo chất đống của Kit trên bờ ao.

Chậm rãi, Nicholas nới lỏng cái ôm quanh anh trai anh và bắt đầu đứng dậy, nhưng anh lảo đảo trên chân của mình. Mất máu, cộng thêm cuộc cưỡi ngựa và nỗi sợ hãi của anh, đã khiến anh yếu đi. Đứng ở một bên, Dougless theo dõi khi Nicholas chậm chạp tiến đến bờ ao, nhặt quần áo của Kit lên, sau đó mang chúng lại cho anh trai anh.

Kit nhận lấy chỗ quần áo với sự trang nghiêm của một vị vua tiếp kiến quần thần trong lễ đăng quang của ông, sau đó anh ta cười toe toét đến tận mang tai. “Ngồi xuống đi nào em trai,” anh ta nói.

Khi Nicholas bước thêm một bước, anh lảo đảo, thế nên Dougless đỡ lấy anh vào vòng tay cô và dẫn anh ngồi xuống, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh anh. Quay người, Nicholas đặt đầu anh vào trong lòng cô.

Kit cười phá lên. “Giờ thì còn hơn là cậu em trai mà anh biết.” Anh ta nhìn lên khi người của mình quay trở lại từ khoảng rừng thưa.

Dougless nhìn xuống Nicholas và vuốt ve những lọn tóc đen ướt đẫm mồ hôi của anh. Cuối cùng, sau thật lâu, đây chính là Nicholas của cô. Đây, lại một lần nữa, là người đàn ông mà cô đã yêu và đã đánh mất.

“Em lại trở nên mít ướt đấy ư?”

Những lời của anh, thân thuộc đến nỗi tim như ngừng đạp. “Tại gió,” cô lầm bầm. “Không gì hơn.” Cô mỉm cười với anh. “Đưa tay anh cho em nào. Em muốn xem anh đã làm gì với nó rồi.”

Đầy ngoan ngoãn, anh giơ cánh tay của mình lên, và dạ dày cô cuộn lên. Lớp bông băng ướt đẫm những máu và bàn tay anh phủ một lớp máu khô, cũng như tay áo phía trên lớp bông băng.

“Nó tệ đến nhường nào?” cô thì thầm.

“Ta không tin mình sẽ bị mất cánh tay. Lũ đỉa—”

“Lũ đỉa!” Dougless nói. “Anh không thể mất máu thêm được nữa.” Liếc lên, cô thấy rằng Kit giờ đã mặc xong quần áo, nhưng anh ta vẫn còn yếu nên cần phải có người đỡ đã được người của anh dìu ra ngựa.

“Nicholas, dậy nào. Chúng ta phải quay lại để chăm sóc cánh tay đó,” Dougless nói.

“Không,” anh nói. “Ta muốn hai chúng ta ở lại đây.”

Anh có cái nhìn đó trong mắt của mình, cái nhìn mềm mại, gợi cảm, mí mắt trĩu xuống đó hứa hẹn rằng anh sẽ khiến Dougless vui mừng rằng cô đã ở lại.

“Không,” cô nói, thậm chí ngay cả khi cô cúi xuống để hôn anh.

“Tiếng “không” của phụ nữ khiến ta hài lòng rất nhiều.” Nicholas nói khẽ, cánh tay không bị thương của anh dịch chuyển lên tóc cô.

Môi họ không gặp nhau.

“Ô, không, anh không,” Dougless nói một cách nghiêm khắc. “Dậy! Em nói thật đấy, Nicholas, dậy đi. Anh sẽ không dỗ ngọt em để làm bất cứ việc gì anh muốn trong khi cánh tay anh bắt đầu bị hoại thư được đâu. Chúng ta sẽ trở về nhà và rửa sạch vết thương; sau đó chúng ta sẽ nhờ Honoria khâu nó lại với nhau.”

“Honoria?”

“Cô ấy có thể khâu tốt hơn bất cứ ai.”

Anh cau mày. “Cánh tay quả có khiến ta bị đau.” Chậm chạp, đầy miễn cưỡng, anh nâng đầu lên khỏi lòng cô, nhưng khi anh dịch chuyển ngang qua môi cô, anh đặt một nụ hôn ngọt ngào, chóng vánh lên chúng.

Họ chậm rãi cưỡi ngựa quay lại ngôi nhà của dòng họ Stafford, và khi họ tới nơi, Dougless cố gắng kéo thẳng xương sống cũng như áo quần của cô. Nhưng váy áo cô, rách tả tơi và đầy máu, không cách nào sửa chữa được. Trong chuyến cưỡi ngựa đầy hoang dại, cô đã đánh mất chiếc mũ đính những viên ngọc trai nhỏ xinh. Khi họ tới gần ngôi nhà, Dougless nhớ là đã chạy ngang qua Phu nhân Margaret mà không chào hỏi gì, và cũng gần như là trước mặt bà, cô đá cánh cổng mở tung. Và giờ thì cô ở đây, trông như thể cái gì đó bị quẳng ra ngoài phố, cưỡi ngựa dạng chân, váy bị kéo cao lên đến tận bắp chân.

“Em không nghĩ em có thể đối diện được với mẹ anh,” Dougless nói với Nicholas.

Anh tặng cho cô một cái nhìn lúng túng, nhưng quay đi khi anh nghe thấy một tiếng thét. Một trong những vệ sĩ đã cưỡi ngựa dẫn đầu và thế nên cái tin Kit gần như chết đã được đưa tới cho cả hộ gia đình. Phu nhân Margaret và tất cả những quý cô phụ vụ bà đang đợi để chào đón họ. Trước khung cảnh đó, Dougless nuốt xuống đầy sợ hãi. Liệu cô có một lần nữa lại bị tố cáo là dùng yêu thuật phù thủy không?

Ngay khi Kit xuống ngựa, Phu nhân Margaret siết chặt lấy người con trai cả vào với bà; sau đó quay sang Dougless.

“Tôi xin bà thứ lỗi, phu nhân của tôi,” Dougless nói, “vì vẻ ngoài của tôi. Tôi—”

Ôm lấy khuôn mặt của Dougless trong hai bàn tay mình, Phu nhân Margaret hôn cô cả hai bên má. “Đối với ta ngươi tuyệt đẹp,” bà nói, giọng bà chứa đầy lòng biết ơn.

Dougless cảm thấy khuôn mặt cô trở nên hồng rực vì ngượng nghịu, nhưng cũng vì hài lòng nữa.

Quay sang Nicholas, Phu nhân Margaret liếc qua cánh tay máu me đầm đìa của anh, sau đó hét, “Đỉa!”

Trước những lời đó, Dougless chen người vào giữa mẹ và con trai. “Làm ơn, Phu nhân của tôi, tôi có thể chăm sóc cánh tay của anh ấy được không? Làm ơn,” cô thì thầm. “Honoria sẽ giúp tôi.”

Phu nhân Margaret dường như bị giằng xé. “Ngươi có một viên thuốc cho những vết cắt à?”

“Không, chỉ xà phòng, nước và chất tẩy trùng thôi. Làm ơn, để tôi chăm lo cho anh ấy.”

Sau một cái nhìn qua vai Dougless hướng về Nicholas, Phu nhân Margaret gật đầu.

Ngay khi lên gác vào trong phòng ngủ của Nicholas, Dougless cho Honoria một danh sách những thứ cô cần. “Xà phòng mạnh nhất, thô ráp nhất cô có, cái gì đó có chất kiềm ở trong, sau đó tôi muốn một ấm nước đã được đun sôi, và tôi cần kim—những cái kim bằng bạc—chỉ lụa màu trắng, sáp ong, túi xách của tôi và vải lanh sạch nhất, trắng nhất trong ngôi nhà này.” Ba cô hầu gái lon ton chạy đi làm những gì cô ra lệnh.

Khi cô ở lại một mình với Nicholas, cô nhúng ướt cánh tay quấn băng của anh trong một cái chảo đồng cán dài đổ đầy nước đã được đun sôi cô lấy từ cái ấm ở trên lò sưởi. Anh đang ở trần từ eo trở lên, và dù Dougless có cố gắng làm việc hiệu quả hết sức cô có thể, cô có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của anh ở trên cô.

“Kể cho ta chúng ta đã một lần ở bên nhau như thế nào.”

Dougless đổ thêm nhiều nước để đun sôi. “Anh đến với em ở thời đại của em.” Giờ thì anh đã sẵn sàng để lắng nghe, cô nhận thấy bản thân mình không sẵn lòng để nói. Nicholas, người đã kết tội cô sử dụng yêu thuật phù thủy không có một chút quyền lực nào đối với cô, nhưng Nicholas này, người nhìn cô với đôi mắt lấp lánh, khiến những ngón chân cô cuộn lại.

Khi cô quay trở lại với anh, cô thấy rằng máu khô đã được mềm đi khỏi lớp vải băng quấn. Chống cánh tay anh trên cái chảo, cô nhặt chiếc kéo may nhỏ và bắt đầu cắt rời lớp bông băng bị đóng cặn bởi máu khô.

“Chúng ta là tình nhân ư?” anh hỏi khẽ.

Hơi thở Dougless hít vào chợt trở nên đau buốt. “Em không thể làm được nếu anh không giữ yên.”

“Ta không di chuyển, em di chuyển,” anh nói, sau đó theo dõi cô một lúc lâu. “Chúng ta ở bên nhau có lâu không? Chúng ta yêu nhau có nhiều không?”

“Ôi, Nicholas,” cô nói và nhận thấy sự xấu hổ của mình khi những giọt nước lại một lần nữa xuất hiện ở mắt cô. “Mọi chuyện không như thế. Anh đến với em là có lý do. Anh đã bị tố cáo vì tội mưu phản, và anh đến thời đại của em vì những giấy tờ của Phu nhân Margaret đã được tìn thấy. Anh và em nghiên cứu để tìm ra ai là kẻ đã phản bội anh.”

Chậm rãi, cô bắt đầu bóc từng mảng vải lanh ra khỏi cánh tay anh.

“Chúng ta có tìm ra được sự thật không?”

“Không,” cô nói khẽ.“Chúng ta không. Em tìm ra sự thật sau khi anh quay lại, sau khi anh...” Cô nhìn lên anh. “Sau khi anh bị hành hình.”

Khuôn mặt Nicholas thay đổi, mất đi cái nhìn đầy nhục dục của nó. Anh không thể nào tiếp tục không lắng nghe người phụ nữ đó nữa. Cô ấy biết về những người hầu trong tủ áo khi anh và Arabella đang sờ soạng ở trên bàn. Và cô ấy biết về Kit nữa. Tim anh như gõ búa trong lồng ngực khi anh nghĩ anh đã gần mất đi Kit như thế nào. Nếu người đàn bà đó không ở đấy, Kit đã chết rồi.

Và nó đã có thể là lỗi của Nicholas, anh nghĩ. Lỗi của chính anh chứ không phải của ai khác, bởi vì anh đã nói dối cô ta khi cô ta hỏi anh về cái tủ ở Bellwood. Cô ta nói Kit chỉ cho Nicholas cái tủ một tuần trước cái chết của anh ấy, nhưng Nicholas đã không lắng nghe. Anh đã chỉ nghe thấy cô ta nói về người anh đẹp trai của anh. Sự ghen tuông của anh đã gần như phải trả giá bằng mạng sống của anh trai mình.

Nicholas dựa lưng vào những cái gối. “Em còn biết chuyện gì nữa?”

Cô mở miệng định kể cho anh về Lettice, nhưng cô không thể, vẫn chưa. Nó là quá sớm và anh vẫn chưa đủ tin tưởng cô. Cô biết anh yêu Lettice sâu đậm. Anh đã muốn rời khỏi thế kỷ hai mươi—và Dougless—thật nhiều để trở về với người vợ yêu dấu của anh. Nó sẽ cần nhiều thời gian hơn trước khi cô có được sự tin tưởng của anh đủ để cô có thể kể cho anh về Lettice yêu dấu của anh. Không nghi ngờ gì, giờ không phải là lúc đó.

“Em sẽ kể cho anh mọi thứ sau,” cô nói, “nhưng giờ em phải xem cánh tay anh.”

Dougless tiếp tục gỡ miếng bông băng ra khỏi vết thương của anh cho đến khi cô cuối cùng cũng nhìn thấy vết cắt sâu hoắm. Cô chưa bao giờ giỏi với những vết thương đầy máu me hết, nhưng hàng năm dạy học ở trường tiểu học đã dạy cô nhìn những chiếc răng bị sứt, những vết thương nhỏ máu và những cẳng chân bị gãy trong khi vẫn giữ nguyên trạng thái vui tươi vì lợi ích của lũ trẻ. Cô biết vết thương của Nicholas cần bác sĩ, nhưng cô cũng biết rằng giờ cô là vị bác sĩ tốt nhất có thể kiếm được.

Khi Honoria và những cô hầu gái quay lại với tất cả những thứ Dougless đã ra lệnh, cô cắt đặt công việc cho họ. Honoria không cho phép những cô hầu gái hỏi han bất cứ điều gì Dougless bảo họ làm. Bốn người phụ nữ cởi tay áo ngoài của họ ra, sắn tay áo bằng vải lanh lên phía trên khuỷu tay; sau đó Dougless yêu cầu họ kỳ cọ bàn tay và cánh tay của mình trong khi cô luộc kim và chỉ lụa.

Loại thuốc làm giảm cơn đau duy nhất cô có trong túi xách của mình là thứ cô dùng để làm dịu những cơn đau dạ dày của cô. Cô ước cô có một lượng tốt Valium (một loại thuốc giảm đau), nhưng cô không có. Cô đưa cho Nicholas hai viên và hi vọng chúng khiến anh lơ mơ ngủ.

Chúng có tác dụng, và trong vòng vài phút, anh đã chìm vào giấc ngủ.

Khi tất cả những dụng cụ đều được làm sạch hết mức cô có thể, Dougless phân công Honoria khâu cánh tay của Nicholas. Honoria tái nhợt đi, nhưng Dougless cứ khăng khăng bởi vì những mũi khâu của Honoria rất đẹp và chính xác.

Dougless không chắc chắn cụ thể là phải làm như thế nào, nhưng cô hướng dẫn Honoria khâu vết cắt dài và sâu ở cánh tay của Nicholas làm hai lớp. Những mũi khâu phía trong vết thương sẽ nằm nguyên trong cánh tay anh mãi mãi, nhưng cha Dougless đã có một tấm thép mỏng trong cẳng chân ông từ thời ông gia nhập quân ngũ, thế nên cô đoán Nicholas có thể sống với một chút lụa trong cánh tay anh. Dougless cẩn thận giữ lớp da của Nicholas lại với nhau trong khi Honoria khâu nó.

Khi vết thương của Nicholas đã được khâu lại vào với nhau, Dougless quấn cánh tay anh trong lớp vải lanh sạch. Cô nói với những cô hầu gái cô muốn họ luộc những tấm vải lanh sẽ được sử dụng ngày hôm sau, và khi họ chạm vào những tấm vải lanh, tay họ phải rất sạch. Honoria nói cô ấy sẽ quan tâm tới chuyện đó.

Cuối cùng, Dougless giải tán tất cả bọn họ; sau đó cô ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh lò sưởi và bắt đầu chờ đợi—và lo lắng. Nếu Nicholas lên cơn sốt cô không có một chút penicillin nào hết, không thuốc kháng sinh để uống, không gì ngoại trừ một vài viên aspirin. Cô tự nhủ với bản thân rằng cô không cần phải lo lắng vì cô biết tương lai của Nicholas, nhưng hôm nay cô đã thay đổi lịch sử. Nếu Kit không chết, vậy thì có lẽ là Nicholas sẽ. Nếu cô quay trở lại thế kỷ hai mươi và tìm ra rằng Kit đã sống tới đầu bạc răng long nhưng em trai anh đã chết vì bị hoại thư bởi một vết cắt ở trên cánh tay thì sao? Lịch sử, hay trong trường hợp này, tương lai, đã khác từ nay trở đi.

Những giờ sau, Dougless đang ngủ gà gật trên ghế thì cánh cửa mở ra và Honoria bước vào. Trong cánh tay cô ta là một chiếc váy nhung màu tía sẫm tuyệt đẹp, màu cà tím, với những tay áo rộng, trải một vệt dài lông chồn ermine màu trắng mềm mại, chiếc đuôi màu đen nhỏ xinh được khâu ở đoạn giữa.

“Phu nhân Margaret gửi cái này đến cho chị,” Honoria thì thầm để không làm phiền đến Nicholas. “Nó sẽ phải khâu lại cho vừa với chị, nhưng em nghĩ chị có thể muốn xem nó bây giờ.”

Dougless chạm vào lớp nhung mềm mại. Nó không giống như nhung sợi nhân tạo hiện đại hay nhung sợi bông nặng nề, nhưng cái này như lụa và có ánh lấp lánh chỉ lụa mới có thể có. “Kit thế nào rồi?” Dougless thì thầm.

“Đang ngủ. Ngài ấy nói có ai đó cố giết ngài ấy. Khi ngài ấy bơi ra phía cô gái, kẻ nào đó, hoặc có lẽ là hai kẻ, tới từ phía dưới nước, và kéo ngài ấy xuống.”

Dougless nhìn đi. Trong bản báo cáo của Phu nhân Margaret tìm thấy trong bức tường, bà đã nói rằng bà tin rằng Kit đã bị ám sát, rằng việc anh chết đuối không phải là một tai nạn.

“Nếu chị không biết cách gọi hồn ngài ấy về từ cõi chết...” Honoria thì thầm.

“Tôi không gọi hồn ai sống lại hết,” Dougless nói sắc lẻm. “Không có phép màu hay yêu thuật phù thủy gì dính dáng tới cả.”

Honoria tặng cho cô một cái nhìn dữ dội. “Cánh tay chị không còn đau nữa ư? Nó ổn rồi à?”

“Giờ thì nó ổn rồi, chỉ là một cơn đau âm ỉ thôi. Nó—” Ngắt giữa chừng, cô từ chối nhìn thẳng vào mắt Honoria. Phải, đã có phép màu can thiệp. Cảm giác đau đớn của cô khi cánh tay Nicholas bị cắt ít nhất là phép màu, nhưng Honoria không cần được kể về chuyện đó.

“Giờ chị nên đi nghỉ,” Honoria nói. “Và thay váy áo.”

Dougless liếc nhìn Nicholas, vẫn đang ngủ say. “Tôi phải ở lại với anh ấy. Nếu anh ấy tỉnh dậy, tôi muốn ở đó. Tôi không thể mạo hiểm để anh ấy bị sốt. Cô có nghĩ Phu nhân Margaret sẽ phiền nếu tôi ở lại đây không?”

Honoria mỉm cười. “Giờ nếu chị hỏi xin quản lý một nửa số sự sản của dòng họ Stafford, tôi không tin Phu nhân Margaret sẽ từ chối chị đâu.”

Dougless mỉm cười lại. “Tôi chỉ muốn Nicholas an toàn thôi.”

“Tôi sẽ mang cho chị một chiếc áo choàng,” Honoria nói, sau đó rời khỏi phòng.

Một giờ sau, Dougless đã thay chiếc váy rách bẩn thỉu của cô, cũng như cái áo nịt ngực bằng thép, và giờ thì cô ngồi trước lò sưởi ấm áp, mặc một chiếc áo choàng bằng gấm thêu kim tuyến màu đỏ hồng ngọc tuyệt đẹp. Cứ vài phút một lần cô đặt tay lên trán Nicholas. Nó ấm, nhưng thân nhiệt anh không có vẻ gì bị tăng thêm vài độ.