Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 969: Thì ra… từ đại chí chính là anh! (1)

Trang Nại Nại dại ra nhìn Từ Đại Chí, cảm thấy đầu óc như bị đình trệ.

Từ Đại Chí?

Thời cấp ba đã trôi qua hơn sáu năm, thật ra giọng nói và điệu cười của rất nhiều bạn cùng học đã không còn rõ nét trong trí nhớ nữa. Nhưng lúc bạn học cũ xuất hiện trước mặt thì chúng ta sẽ có một cảm giác quen thuộc đến giật mình.

Trang Nại Nại nhìn Từ Đại Chí, trong đầu dần mường tượng ra điệu bộ cúi đầu khúm núm của anh ta lúc học cấp ba. Vì cảm giác tồn tại của anh ta quá yếu ớt nên Trang Nại Nại chỉ có ấn tượng như vậy. Nhưng dù vậy thì khuôn mặt của người này vẫn dần dần trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ cô.

Vì thế... anh ta chính là Từ Đại Chí.

Nhưng... sao lại có hai Từ Đại Chí?

Cô nuốt nước miếng, đầu óc mông lung.

Không... không phải là có hai Từ Đại Chí.

Anh ta là Từ Đại Chí, vậy người bạn kia của cô là ai?

Là ai đây?

Bỗng mắt cô ướt nhòe. Cô cắn môi, cố gắng lắm mới có thể nén được nước mắt.

Là ai?

Nếu lúc này mà cô còn không nghĩ ra được đó là ai thì cô đúng là đồ đầu đất!

Cảm giác xót xa đột nhiên dâng lên trong lòng.

Là anh!

Trong đôi mắt đen của cô ánh lên vẻ vui sướng, trái tim căng thẳng hơn nửa năm qua bỗng chốc được lấp đầy. Nỗi xúc động từ từ dâng lên rồi đổ ập vào cô từ bốn phương tám hướng, khiến cô cảm thấy như mình sắp nổ tung. Cô buộc phải đưa tay lên bịt miệng, để mình không bật khóc thành tiếng.

Nhưng đôi mắt cô vẫn nhòe nước.

Từng cảnh một hiện lên trong đầu cô.

Lúc cô ở cữ, người lẳng lặng đứng nấu cơm trong phòng bếp là anh!

Nhưng cô lại không biết cảm ơn mà còn vô tình đuổi anh đi.

Hình ảnh anh lẳng lặng cố chấp đứng ngoài cửa hôm đó, bây giờ nghĩ lại, cô chỉ thấy lòng quặn đau từng cơn.

Về sau, mỗi khi đến giờ cơm, trước cửa lại có một cặp lồng cơm mới, dù không ai ngó ngàng nhưng chưa bao giờ vắng bóng.

Tất cả chỗ cơm và thức ăn bị vứt đi đó chứa đầy tấm lòng của anh!

Trang Nại Nại cực kỳ hối hận.

Cô đã làm gì với anh?

Cô cảm thấy anh máu lạnh vô tình, cho rằng anh chán cô rồi nên mới nói với anh những lời vô tình như thế. Lúc cô nói “chúng ta chia tay đi”, anh đã đau đớn đến mức nào?

Nhớ lại lúc cô bị đám côn đồ bao vây, cũng là anh không hề do dự vươn tay ra chắn. Anh bất chấp nguy hiểm, mặc kệ ngón tay có thể bị cắt đứt, giữ lấy lưỡi dao sắc bén đó.

Còn cô thì sao?

Cô chỉ chìm đắm trong nỗi đau lúc nhớ đến hình xăm đó, để mặc mình anh đau đớn. Lúc đó, anh đã cô độc đến nhường nào?

Chỉ cần nghĩ về những đau khổ mà anh lặng lẽ nhận lấy, cô lại càng đau đớn.

Về sau, cô đi chăm sóc anh lúc anh sinh bệnh, rõ ràng cái tay bị băng bó của anh đã khiến cô nghi ngờ, nhưng tại sao cô lại không tháo ra xem thử?

Trang Nại Nại lau nước mắt.

Đúng thế, sao cô lại ngu như vậy chứ? Sao cô lại chưa bao giờ nghi ngờ? Một người đàn ông, nếu không phải yêu thì sao có thể làm được đến thế vì một người phụ nữ?