Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 966: Sự bình yên trước bão tố (6)

Trong một huyện nhỏ ở Hà Bắc, Mino đang ở trong khách sạn tốt nhất. Nơi này mỗi ngày chỉ mất hai trăm NDT tiền thuê, khách sạn cũng khá tốt, nhưng tâm trạng cô ta lại không tốt chút nào.

Nhà họ Cố đã đi tong rồi, cô ta không lăn lộn nổi ở Bắc Kinh nữa, đành phải trộm một trăm nghìn kia rồi trốn đi. Nhưng với một trăm nghìn thì mấy năm trước còn có thể làm gì đó, chứ bây giờ còn chẳng đủ để mua một căn nhà nhỏ.

Sắp tới cô ta phải làm gì đây?

Một người từ nơi khác đến, phải làm thế nào để có thể sống tốt ở đây?

Nghĩ như vậy, Mino lại thở dài, ăn không thấy ngon miệng nên bèn dứt khoát đứng dậy. Cô ta định ra ngoài dạo một vòng quanh cái nơi nhỏ bé này để xem tình hình thị trường nơi đây. Không ngờ lúc trở về, phòng khách sạn mà cô ta đang ở... bị trộm!

Mino phát điên lên, một trăm nghìn tiền mặt mà cô ta mang theo đã không cánh mà bay. Một trăm nghìn NDT tiền mặt!

Cô ta đã giấu kĩ như vậy mà vẫn bị kẻ trộm tìm thấy?

Cô ta đi tìm nhân viên khách sạn để lý sự, nhưng bọn họ lại kiên quyết nói phải báo cảnh sát.

Báo cảnh sát?

Có thể báo được sao?

Một trăm nghìn đó là cô ta trộm của nhà họ Cố!

Cục cảnh sát trên khắp cả nước đều có liên kết với nhau, nếu báo cảnh sát ở đây thì ngay lập tức chỗ ở của cô ta sẽ bị điều tra ra.

Mino biết mình trúng bẫy, nhưng lại không thể làm gì khác được. Cô ta chán nản ngồi trên sofa trong sảnh khách sạn mà không biết phải làm gì. Cô ta chỉ mang theo một hai nghìn trong người, nhưng chút tiền đó thì đủ cho cô ta làm gì chứ? Mino vùi mặt vào lòng bàn tay, tại sao lần nào cô ta cũng bị dồn vào đường cùng thế này?

Trang Nại Nại...

Trang Nại Nại!

Đều là do Trang Nại Nại!

Mino tức điên lên, nhưng đúng lúc này, chủ khách sạn lại còn nói với cô ta: “Nếu không báo cảnh sát thì cô hãy trả tiền phòng cho chúng tôi trước đi.”

Cô ta chỉ còn lại chút tiền để sống qua ngày, sao có thể đưa cho ông ta được?

Cô ta đứng bật dậy trừng ông ta. Lập tức, mấy người đàn ông to con đứng sau lưng ông ta lại tiến lên.

Ông chủ cười ha hả nói: “Từ ngày đầu tiên cô đến đây, tôi đã thấy cô lén lén lút lút, không giống người tốt. Sao nào? Bây giờ còn định quỵt tiền khách sạn chúng tôi sao? Nếu cô không trả tiền thì chúng tôi sẽ đi báo cảnh sát!”

Báo cảnh sát...

Cảnh sát vốn là để bảo vệ người tốt, thế mà bây giờ bọn họ lại lấy cảnh sát ra để dọa cô ta sao?

Mino siết chặt tay, bỗng chốc cô ta cảm thấy tương lai của cô ta thật mù mịt. Lúc đầu óc cô ta đang rối bời thì ngoài cửa bỗng truyền đến hàng loạt tiếng bước chân chỉnh tề đang đồng loạt đi vào. Mấy người đàn ông mặc đồ vest đen đi vào, xếp thành hai hàng rồi đứng thẳng lưng, tư thế chỉnh tề y hệt như quân đội. Một chiếc xe Rolls-Royce thân dài đỗ xịch lại trước cửa khách sạn. Dưới con mắt khiếp sợ tột độ của Mino, Tiêu Thái Bạch xuống xe, từ tốn đi đến trước mặt rồi vòng tay ôm lấy cô ta: “Chị họ, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi!”

Mino kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ khiếp sợ nhìn Tiêu Thái Bạch.