Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 954: Một xu tôi cũng không cho bà! (4)

Trang Nại Nại chợt nhận ra cô đã khống chế được thế cục.

Cô tiến lên trước một bước, đám phóng viên liền bất giác lui ra sau, chừa đường đi cho cô. Sau đó, bọn họ cứ thế đến trước cổng công ty.

Lý Ngọc Phượng không tài nào tin nổi cảnh trước mặt.

Trang Nại Nại mím môi hỏi, “Bà dẫn nhiều phóng viên như vậy chạy đến cổng công ty tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Lý Ngọc Phượng cau mày, “Mẹ đến đòi phí trợ cấp! Con không thể không đưa cho mẹ được!”

“Đúng, dù sao ông ta cũng là ba tôi, là người ba ruột thịt của tôi. Nhưng chẳng phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Hôm qua tôi đã đưa cho các người số tiền đầu tiên rồi cơ mà.”

“Mẹ cũng đã nói với con rồi, tiền bị người ta lấy trộm mất. Nhà mình bây giờ còn không có tiền ăn, đương nhiên phải đến tìm con!”

Trang Nại Nại liền đưa tay lên bịt miệng, tỏ ra ngạc nhiên không thôi, “Một trăm nghìn kia bị người ta lấy trộm rồi sao?”

Cô nhấn mạnh con số “một trăm nghìn” này.

Quả nhiên, đám phóng viên xung quanh nghe thấy liền im lặng suy nghĩ.

Lý Ngọc Phượng thấy cô tỏ vẻ khoa trương như thế thì liền nói, “Phí trợ cấp phải gửi hàng tháng, tiền của tháng này bị người ta lấy trộm rồi, con gửi trước tiền tháng sau cho ba mẹ cũng được.”

Trang Nại Nại thở dài nhìn phóng viên xung quanh, “Thế này đi, tôi không muốn có quan hệ gì với nhà họ Cố nữa. Bà ra giá đi, chúng ta sẽ thanh toán một lần luôn.”

Lý Ngọc Phượng không ngờ cô lại nói như vậy, nhưng đây cũng là mục đích mà bà ta đến đây nên bà ta lập tức nói: “Vậy cũng được, con mua một căn biệt thự ở Bắc Kinh cho ba mẹ rồi đưa thêm năm triệu NDT, chuyện này coi như xong.”

Trang Nại Nại giật mình hét, “Một căn biệt thự? Năm triệu?”

Dáng vẻ này của cô khiến đám phóng viên xung quanh cũng cảm thấy số tiền này quá lớn. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lý Ngọc Phượng.

Lý Ngọc Phượng vội nói, “Con có cổ phần trong Studio thiết kế Tư Triết, hạng mục lần này cũng được chia hoa hồng mấy chục triệu, ba mẹ chỉ lấy tiền hoa hồng một hạng mục của con mà cũng nhiều sao? Hơn nữa đây là thanh toán một lần, con không mua nổi biệt thự thì mua nhà thôi cũng được.”

Nói đến đây, bà ta lại lau nước mắt, “Mẹ và ba con từ bé đã quen ngậm thìa vàng mà lớn, đã quen sống những ngày tháng giàu sang rồi. Bây giờ con có nhiều tiền như vậy mà cũng không muốn cho ba mẹ một khoản sao?”

So với mấy chục triệu, năm triệu NDT quả thật cũng không nhiều lắm. Tuy Lý Ngọc Phượng chặt đẹp nhưng Trang Nại Nại cũng không có quyền từ chối.

Đám phóng viên lại đồng loạt nhìn về phía Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại cau mày, tỏ ra khó xử nói, “Một trăm nghìn NDT hôm qua đã là số tiền gửi ngân hàng cuối cùng của tôi rồi, bây giờ thật sự tôi không có tiền.”

“Con đúng là nói dối không chớp mắt, sao con lại không có tiền được? Công ty con nuôi hai, ba mươi nhân viên, vậy mà con lại nói con không có tiền? Nếu con thật sự không muốn phụng dưỡng cha mẹ thì chúng ta sẽ kiện con ra tòa, để tòa đưa ra phán quyết cuối cùng, tiện thể điều tra tài khoản của con!”

“Được, cứ tra đi!”

Thấy cô đáp chắc nịch như vậy, trong lòng Lý Ngọc Phượng có linh cảm chẳng lành, bà ta nói, “Có phải con lén chuyển tiền đi đâu rồi không? Trang Nại Nại, con có biết như thế là phạm pháp không? Con…”