Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 944: Nhà họ cố phá sản! chân tướng chuyện năm xưa! (1)

Trang Nại Nại lập tức đón xe đến biệt thự nhà họ Cố. Trước cổng biệt thự đã có rất nhiều người, phần lớn là nhân viên của ngân hàng đến để niêm phong tài sản. Bọn họ đứng trước cửa, trong nhà có người phụ trách đang hỏi, “Mấy hôm trước đã thông báo với các cô rồi, sao các cô vẫn chưa thu dọn đồ đạc?”

Cố Tinh San lập tức đáp, “Chúng tôi không muốn chuyển!”

Nhưng thái độ của người phụ trách rất cứng rắn, “Nếu không muốn chuyển thì tôi chỉ có thể tìm đến cơ quan chức năng để buộc các cô phải chuyển đi. Lúc trước làm thủ tục vay ngân hàng, các cô đã dùng biệt thự này và doanh nghiệp Cố Thị ra để làm tài sản thế chấp rồi.”

Cố Tinh San còn định cãi lại thì Cố Tinh Hào đã cắt lời cô ta, “Thôi được rồi, mau lên nhà dọn đồ đạc đi thôi.”

Cố Tinh San đỏ mắt trừng Cố Tinh Hào. Cô ta ngồi sụp xuống sofa, sau đó như nổi điên nhảy dựng lên, xông đến trước mặt Mino rồi giơ tay giơ chân đấm đá cô ta, “Đều tại mày! Đều tại mày! Mày mau trả nhà lại cho tao! Cái đồ khốn nạn này!”

Mino cũng đứng đứng bật dậy. Con người cô ta vốn hung ác, bị Cố Tinh San đánh nên cũng dữ tợn đánh trả lại vài cái. Trong phút chốc, hai người đã đánh nhau loạn xị. Phụ nữ đánh nhau không mạnh bạo như đàn ông, nhưng lại dồn hết sức để đánh như túm tóc, cào cấu nhau.

Cố Tinh Hào thấy vậy liền xông đến, “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”

Nói là can ngăn nhưng thật ra là cậu ta giữ Mino lại, để Cố Tinh San dễ đánh Mino hơn. Cố Tinh Hào cũng không thích Mino, mỗi một hành vi cử chỉ của bà chị từ trên trời rơi xuống này đều khiến cậu ta chán ghét, cậu ta vẫn thích... Trang Nại Nại kia hơn!

Huống hồ, lần này cô ta lại tự tìm đường chết, làm ra những chuyện bôi tro trát trấu như vậy. Cố Tinh Hào chưa bao giờ đánh con gái, nhưng bà chị này quả thật khiến người ta quá ghét!

Ba người đánh nhau loạn cào cào, Cố Đức Thọ thì vẫn nằm vất vưởng, ngáy o o trên ghế sofa, xem ra lại uống say mèm rồi. Lý Ngọc Phượng ngồi ngây người, cứ như không thấy được ba đứa con của bà ta đang đánh nhau.

Không có ai ngăn cản, cuối cùng vẫn là Cố Tinh Hào thấy nguôi giận phần nào rồi nên mới kéo Cố Tinh San lại, cô ta cũng đã kiệt sức, ngồi xuống sofa thở hồng hộc.

Mino bị buông ra liền ngã khuỵu xuống đất, mặt đầy máu me, tay chân rũ rượi, trông chẳng khác gì một đống bùn nhão.

Nhưng không có ai để ý đến cô ta, người phụ trách nói với Lý Ngọc Phượng, “Tôi cho mấy người thêm 10 phút nữa, nếu vẫn chưa chịu đi thì chúng tôi sẽ dọn nhà giúp bà.”

“Chúng tôi không đi! Đây là nhà tôi, dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi? Chúng tôi không đi!” Cố Tinh San lại kêu gào.

Nhân viên ngân hàng thấy bọn họ không chịu đi thì liền ngoắc tay, “Vậy thì chúng tôi sẽ giúp.”

Mấy người vệ sĩ mặc âu phục màu đen đi theo anh ta nghe vậy thì đồng loạt bước lên. Đầu tiên bọn họ xốc Mino dậy, sau đó lẳng cô ta ra ngoài.

Tiếp đó bọn họ lại đến trước mặt Lý Ngọc Phượng, bà ta liền đứng bật dậy, “Đừng động vào tôi, tôi tự đi!”

Nói rồi, bà ta xách vali chỉ đựng vài bộ quần áo đi ra ngoài.

“Đợi đã.”

Người phụ trách chợt gọi lại, sau đó gật đầu với hai người vệ sĩ, “Nhờ hai anh kiểm tra vali xem thử, mấy thứ như trang sức, đồ quý giá đều không được mang đi.”