Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 932: Thân phận của mẹ trang (4)

Trình Tư Triết tiếp tục lái xe, “Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch làm việc trong tập đoàn nhà họ Tiêu đã lâu, phần lớn người trong tập đoàn đều là người của hai mẹ con bọn họ. Thật ra Tiêu Thái Bạch hoàn toàn không cần phải… nhắm vào Mino. Bởi vì, dù Mino có thật sự là cháu gái ruột của nhà họ Tiêu đi nữa, thì Tiêu lão gia cũng sẽ không giao tập đoàn cho một kẻ vô dụng. Người thừa kế của nhà họ Tiêu phải là người có năng lực thật sự, nếu không người dưới sẽ không phục tùng. Mino không có năng lực này, cô ta cũng chỉ là một công cụ sinh người thừa kế đời tiếp theo cho nhà họ Tiêu mà thôi.”

Nói đến đây, Trình Tư Triết lại lắc đầu, “Quy định của nhà họ Tiêu rất biến thái, yêu cầu người thừa kế phải có năng lực quản lý tập đoàn. Bởi vì sự nghiệp của nhà họ Tiêu rất lớn, cạnh tranh nội bộ cũng rất lớn, lại còn phải đề phòng người ngoài. Rất nhiều cổ đông lâu năm không chịu bị kiềm chế, đều muốn tự mình quản lý tập đoàn. Cho nên người thừa kế phải thật sự có năng lực, không thể nhờ bất cứ ai được, kể cả… chồng hoặc vợ của người thừa kế.”

“Người như Mino, dù có thật sự là con gái của Tiêu Mộ Thanh thì cũng sẽ không được thừa nhận. Nếu nhận tổ quy tông thì cô ta cũng chỉ được nuôi như một con chim hoàng yến, để sinh người thừa kế đời tiếp theo.”

Trang Nại Nại nhíu mày.

Bởi vì cô phát hiện ra một vài vấn đề trong lời nói của Trình Tư Triết.

Chẳng lẽ bọn họ không biết Mino không có khả năng sinh đẻ sao?

Tiêu Thái Bạch vốn dĩ không cần phải đối phó với Mino.

Cô nhìn Trình Tư Triết, định nói chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Đây là chuyện tranh đấu của nhà giàu, không liên quan gì đến cô. Hơn nữa, Tư Chính Đình tung tin Mino là Cố Khuynh Nhan, là con gái của Tiêu Mộ Thanh, nhất định là có ý đồ của anh. Trong tình huống không biết rõ là chuyện gì, cô sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.

Cô đột nhiên cảm thấy đầu óc rất loạn.

Nghe Trình Tư Triết nói, cô đã có hiểu biết đại khái về nhà họ Tiêu. Đồng thời có một suy nghĩ vô cùng đáng sợ hiện ra trong đầu cô, đáng sợ tới mức cô không dám nghĩ nhiều hơn nữa.

Về tới thôn Tây Bát Lý, cô bước xuống xe, vừa đi được vài bước, liền quay lại nói với Trình Tư Triết: “Tuần tới tôi có chút việc, sẽ không đến công ty.”

Trình Tư Triết sửng sốt gật đầu, không hỏi thêm gì khác.

Lúc này, Trang Nại Nại mới tiếp tục đi vào nhà. Trong tình huống này, cô không có cách nào đối mặt với Từ Đại Chí được. Trước khi nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này, cô không muốn gặp mặt anh ta.

Nghĩ tới đây, cô càng thêm buồn bực, chạy nhanh vào nhà. Vì xúc động quá mức, không thể nào bình tĩnh lại được, nên Trang Nại Nại dứt khoát lấy khăn lau, bắt đầu quét dọn nhà cửa.

Trong lúc quét dọn, cô vô cùng nhớ mẹ Trang. Bây giờ cô thật sự thấy mờ mịt, không biết phải nên làm gì. Trước đây, khi gặp chuyện như thế này, cô sẽ tìm mẹ để hỏi. Còn bây giờ…

Trang Nại Nại cúi đầu, cảm giác cô đơn bao phủ khắp toàn thân. Cô thở dài, đi vào phòng ngủ của mẹ, ngồi trên giường, ôm gối nằm của mẹ, ngửi mùi hương vốn đã không còn tồn tại.

Cô ngồi một lát thì đứng lên, nhưng vừa đứng lên lại phát hiện dưới cái gối là… một tấm ảnh cũ. Cô cầm tấm ảnh lên nhìn, vừa thấy người trên ảnh, tròng mắt cô lập tức co rụt lại.