Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 928: Ai ngủ với ai? (19)

Cô vén chăn lên, nhìn xuống sàn nhà, ở đó còn quần áo của Từ Đại Chí.

Đầu óc Trang Nại Nại lúc này như một mớ bòng bong, cảm giác bị sốc, cộng thêm cảm giác gì đó rất khó nói cùng nhau đập vào đầu cô.

Sau đó, cô nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong nhà vệ sinh truyền ra, hiển nhiên là Từ Đại Chí đang tắm.

Mặc dù cách cửa sổ thủy tinh nhưng Trang Nại Nại cũng có thể thấy rõ thân hình của Từ Đại Chí. Cô cố nén sự khó chịu, mặc lại quần áo của mình rồi gom đồ vào túi xách, chạy nhanh ra ngoài.

Vào khoảnh khắc cô chạy ra ngoài, cửa nhà vệ sinh cũng đồng thời mở ra. Tư Chính Đình từ bên trong đi ra, tóc của anh vẫn còn nhỏ nước. Trên khuôn mặt đẹp trai là một nụ cười thản nhiên.

Khi Nại Nại tỉnh lại, rồi nhìn thấy anh không biết cô sẽ có vẻ mặt gì?

Nhất định là cô sẽ mở to mắt trừng anh, sau đó vừa khóc vừa cười mắng anh là đồ khốn kiếp.

Tầm mắt của anh chuyển về giường, sau đó ngây người ra tại chỗ.

… Người đâu rồi?

Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trang Nại Nại. Thấy điện thoại báo bận, anh mới nhớ tới việc căn phòng này bị chặn tín hiệu. Anh muốn lao ra ngoài tìm cô, nhưng áo của anh đã bị cô cắn nát rồi. Quý Thần đi mua quần áo cho anh còn chưa quay lại.

Tư Chính Đình ở trong phòng lo lắng chờ đợi khoảng mười phút, Quý Thần mới cầm quần áo đi vào. Anh nhanh chóng mặc vào, rồi chạy ra ngoài. Xuống tới dưới lầu, người đến người đi tấp nập, đã không còn bóng dáng Trang Nại Nại nữa.

***

Trang Nại Nại chật vật chạy ra khỏi phòng. Thậm chí, cô còn quên luôn cả việc nhấn nút thang máy, cứ như sau lưng đang có thú dữ đang đuổi theo.

Còn không phải sao?

Chuyện xảy ra tối qua... thật sự khiến người ta không thể chấp nhận nổi!

Cô... Trang Nại Nại xảy ra quan hệ với anh ta... Từ Đại Chí!

Loạn rồi! Thật sự là loạn rồi!

Đầu óc Trang Nại Nại lúc này giống như nhồi một đống bông bên trong, làm cô không biết phải làm thế nào.

Cô xuống tới lầu dưới, đang định đi về phía trước thì đột nhiên một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.

“Nại Nại, lên xe đi.” Trình Tư Triết vui vẻ gọi.

Trang Nại Nại nhìn xung quanh một vòng, bởi vì sáng sớm nên nơi này có rất ít người. Mà anh ta lại đậu xe ở đây…

Lúc này, Trang Nại Nại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cho nên cô không nghĩ ngợi gì mà mở cửa xe chỗ cạnh ghế lái, leo lên ngồi.

Trình Tư Triết bình tĩnh nhìn phía trước lái xe, nhưng khóe mắt lại không ngừng liếc nhìn Trang Nại Nại đang hốt hoảng. Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Đêm qua... cô ở đâu?”

Hình như lúc này Trang Nại Nại mới có một chút lý trí. Cô quay đầu nhìn Trình Tư Triết, thấy anh ta vẫn mặc bộ đồ hôm qua thì ngạc nhiên hỏi: “Cả đêm anh không về?”

Trình Tư Triết gật đầu, “Lúc về không thấy cô, lại không gọi điện được, tôi lo lắng nên vẫn ở đây đợi cô. Cô sao vậy?”