Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 901: Tôi mới là người bị chó cắn (2)

Trang Nại Nại thật muốn quỳ lạy con người này luôn.

Cô im lặng nhìn người trước mặt, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục ngồi xuống làm việc.

Tư Chính Đình lập tức lấy gương ra xem lại lớp trang điểm rồi dặm lại phấn. Anh rất sợ lỡ như sơ sẩy bị lộ thì hỏng việc.

Trang Nại Nại ngẩng lên thấy Từ Đại Chí đang cầm gương soi soi thì càng cạn lời hơn.

Cô cảm thấy…

Người đàn ông thích chưng diện này nhìn bên ngoài thì có vẻ như đang theo đuổi cô, nhưng thực tế thì mỗi ngày đều nói xấu cô trên wechat. Từ tất cả các lí do trên, Trang Nại Nại rút ra một kết luận khiến người ta phải há hốc mồm: Từ Đại Chí là... gay!

Ôi trời ạ!

Trang Nại Nại lập tức bịt miệng mình lại. Không ngờ có ngày cô lại gặp được một gay ngoài đời. Nhưng trong tiểu thuyết đam mỹ, chẳng phải các gay đều rất đẹp trai sao?

Từ Đại Chí… là công hay thụ?

Bình thường Ms. Đinh luôn trêu quản gia thích trai trẻ, cô có nên giới thiệu Từ Đại Chí này cho chú Lý không đây? Tuy tuổi tác hai người chênh lệch khá lớn, nhưng mà tình yêu vong niên cũng rất cảm động!

*Tình yêu vong niên: chỉ tình yêu có sự cách biệt tuổi tác khá lớn.

Quản gia Lý đang ở nhà chăm sóc Ms. Đinh đột nhiên nhảy mũi hắt xì mấy cái. Ông xoa xoa mũi, oán giận nói: Ai chửi tôi vậy?

Còn Tư Chính Đình thì đột nhiên rùng mình, cảm thấy có một ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm mình từ phía sau.

Sau đó anh càng thấy lạ hơn. Người phụ nữ vốn vô cùng chán ghét anh đột nhiên đối xử tốt với anh hơn. Thậm chí có lúc cô còn nhìn anh với ánh mắt thương xót, làm cho anh cảm thấy rất khó hiểu, thật sự rất muốn mở đầu cô ra xem rốt cuộc cô đang nghĩ bậy bạ gì.

Một tháng trôi qua trong sự khó hiểu của Tư Chính Đình.

Trong thời gian đó, bọn họ nhận được một đơn hàng nhỏ, miễn cưỡng duy trì hoạt động của công ty. Sau đó, công ty tuyển thêm vài nhân viên kinh doanh và nhà thiết kế, dần dần đi vào quỹ đạo. Có điều, khoảng cách đến thu nhập ròng đạt 100 triệu một năm mà Trình Tư Triết muốn thật sự quá xa xôi.

Tiền lương của Trang Nại Nại tăng gấp đôi, cô lại dùng hết tất cả tiền lương để mua đồ cho con. Dù hai đứa con của cô chẳng thiếu gì nhưng cô vẫn làm chuyện mà người mẹ nên làm.

Hai đứa bé đã được bốn tháng tuổi, càng ngày càng đáng yêu, đôi mắt đã nhìn rõ được người, bé anh bám người hơn bé em, rất thích nắm ngón tay của Trang Nại Nại, còn bé em thì chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

Ngày nào sau khi tan làm, Trang Nại Nại cũng đến thăm hai đứa bé, mãi cho đến mười một giờ khuya mới về. Dù có muộn thế nào thì cô cũng không ngủ lại biệt thự nhà họ Tư, điều này gián tiếp nói rõ thái độ của cô.

Trời dần nóng lên, trên thị trường đã bắt đầu bày bán trang phục mùa hè.

Trang Nại Nại hẹn Lâm Hi Nhi sau giờ làm đến trung tâm thương mại khảo sát giá thị trường, sẵn tiện đi shopping. Hết giờ làm, Trang Nại Nại từ trong công ty đi ra thì đã thấy Lâm Hi Nhi đang đứng cạnh xe taxi vẫy tay với cô.

Trang Nại Nại lên xe, vừa định nói chuyện thì thấy cái bụng của Lâm Hi Nhi. Cái bụng hơi nhô lên, mà Lâm Hi Nhi lại mặc đồ chống phóng xạ, thế này... thế này là…

Trang Nại Nại mở to hai mắt, “Lâm Hi Nhi, cậu… cậu mang thai?”