Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 881: Là ai buông tha cho ai? (1)

Biết được cô đang ở khách sạn Bắc Kinh, Tư Chính Đình liền nói: “Ừ, năm phút nữa tôi đến tìm cô được chứ?”

Sự cẩn trọng trong lời nói của Từ Đại Chí khiến Trang Nại Nại hơi sững sờ.

Nhớ đến lần gặp mặt trước thì quả thật có chút độc ác. Nói khó nghe thì là mấy ngày nay anh ta không đi làm khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ, hiện giờ nghe được giọng nói ấy thì Trang Nại Nại nghĩ nghĩ một chút rồi đồng ý: “Ừ anh tới đi.”

Cúp máy, Trang Nại Nại quơ quơ di động trong tay nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Một người đồng nghiệp em sắp tới, vậy bây giờ chúng ta quay lại buổi giao lưu nhé.”

Trao đổi người khác cũng có thể nâng cao trình độ của, có đôi khi chỉ cần một câu nói bâng quơ của người ta cũng có thể biến thành linh cảm thiết kế của bọn họ.

Hai người ra đến cửa bãi đỗ xe, đột nhiên nghe được tiếng ồn ào ở lối vào. Trang Nại Nại không để ý lắm, chỉ cho rằng có người nào gây rối nên vẫn theo Tư Tĩnh Ngọc đi về phía trước. Nhưng vừa đi được hai bước lại nghe được một tiếng hét to:” Tư Tĩnh Ngọc! Tư Tĩnh Ngọc! Mày ra ngay đây cho tao!”

Tiếng nói vừa vang lên, hai người họ liền dừng bước, quay đầu nhìn về phía thang máy.

Bảo vệ đang ngăn cản một người đàn bà thần kinh hô to gọi nhỏ, đó chẳng phải tình nhân của Thi Cẩm Ngôn sao?

Trang Nại Nại vô thức nhìn sang Tư Tĩnh Ngọc, quả nhiên thấy sắc mặt của cô cũng hơi thay đổi. Trang Nại Nại cầm lấy cổ tay của Tư Tĩnh Ngọc: “Chị...”

Tư Tĩnh Ngọc gật đầu với Trang Nại Nại, không để ý đến sự ồn ào bên kia mà tiếp tục bước về phía trước.

“Tư Tĩnh Ngọc! Tao với mày nói chuyện, mày ra đây ngay cho tao!”

Quả thực quá lớn lối!

Trang Nại Nại bĩu môi, tiếp tục đi cùng Tư Tĩnh Ngọc.

“Tư Tĩnh Ngọc! Tao có lời muốn nói với mày! Là về đứa bé! Mày có nghe tao nói không?”

Lời này của cô ta khiến bước chân của Tư Tĩnh Ngọc dừng lại, cô nhìn cô ta bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Về đứa bé?

Về đứa bé của cô sao?

Đôi mắt của Tư Tĩnh Ngọc co lại rồi lạnh lùng nhìn Bạch Nguyệt, một lúc sau mới quay gót bước tới.

Trang Nại Nại thấy tình huống như vậy thì xoắn xuýt, trước mặt Bạch Nguyệt, Tư Tĩnh Ngọc luôn có một chút khúm núm, tựa hồ là vì năm đó có lỗi với Bạch Nguyệt cho nên chị ấy vẫn luôn nhường nhịn cô ta.

Trang Nại Nại sợ Tư Tĩnh Ngọc chịu thiệt cho nên cũng đi theo.

Hai người đi tới cửa, Tư Tĩnh Ngọc nói bảo vệ: “Tôi có quen người này!”

Bảo vệ không tiếp tục ngăn cản Bạch Nguyệt nữa

Hôm nay Bạch Nguyệt mặc một chiếc áo khoác màu trắng, nhìn qua có vẻ yếu đuối, gương mặt trái xoan và đôi mắt chiếm hết một nửa khuôn mặt khiến Bạch Nguyệt nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người ta muốn bảo vệ. Thế nhưng ai mà ngờ được cô ta lại có thể làm chuyện như vậy với đứa con của mình?

Có lẽ là vì hiện giờ đã có con cho nên Trang Nại Nại vừa nhìn thấy cô ta liền nghĩ tới ngày đó, trong ngày mùa đông lạnh lẽo như băng cô ta đứng ở cổng bệnh viện bắt Tân Tân quỳ xuống.

Trang Nại Nại có chút khó chịu. Tại sao trên thế giới này lại có một người mẹ tuyệt tình đến vậy? Nếu như ai đối xử với con của cô như vậy thì chắc chắn cô sẽ liều mạng với kẻ đó đến cùng!

Hiện tại cô hăm hở làm việc như vật còn chẳng phải là vì muốn kiếm được đủ tiền, sau đó mang con trai về bên cạnh mình chăm sóc sao?