Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 879: Đào hầm cho mino nhảy! (5)

Nhà thiết kế kia tên tiếng anh là Vivi, trưởng bộ phận thiết kế của Studio thiết kế Phong Thượng. Trong giới này, cô ta có tiếng là người gian xảo và cay nghiệt. Cô ta va vào Mino xong, cũng không buồn đưa tay kéo Mino dậy mà còn nói the thé: “Ối! Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé, sao tôi không thấy có người nhỉ? Cha ông có câu, chó ngoan chớ cản đường. Cô đứng ở đây làm gì thế? Cản hết lối đi của người khác rồi. Có bị thương không?”

Mino tức muốn chết, Vivi đang mắng cô ta là chó sao?

Vivi vẫn nói tiếp, “Tôi nghĩ chắc là không bị thương đâu nhỉ, da mặt dày như thế thì sao chỉ ngã một cái đã bị thương được chứ, đúng không nào?”

Tất cả mọi người xung quanh đều che miệng, ai nấy đều có chung một suy nghĩ: Vivi này bình thường đúng là đáng ghét, nhưng không ngờ hôm nay… cũng đáng yêu lắm chứ!

Bị mọi người xung quanh cười nhạo, Mino xấu hổ đỏ bừng mặt, giận dữ cắn chặt môi.

Nhưng Vivi vẫn không có ý định buông tha cho cô ta, “Í? Đây chẳng phải Mino sao? Ngại quá, vừa rồi tôi không nhận ra. Đúng rồi, bây giờ cô đang làm việc ở đâu thế? À, xin lỗi nhé, tôi hỏi câu này đúng thật là… Bây giờ cô như thế này, làm gì có công ty nào dám mời cô chứ! Ha ha.”

Nói đến đây, Vivi cũng đã cảm thấy hả dạ, bèn hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo Tư Tĩnh Ngọc, nhưng lại chẳng thấy cô ấy đâu.

Vivi lập tức cau mày, nhìn xung quanh tìm cấp dưới của mình, cuối cùng phải mất một lát mới thấy cái người mặt rỗ nào đó đang đứng trong góc ăn bánh gato. Cô ta bèn đi đến vỗ một cái rõ đau vào vai anh ta, “Từ Đại Chí! Tôi dẫn cậu đến đây để làm gì? Cậu đứng đây ăn thì lấy đâu ra tin tức có ích? Thật đúng là… Cậu ngu dốt thế này, chẳng hiểu sao tôi còn dẫn cậu đi theo nữa! Nếu tôi mà có cấp dưới khác thì chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là sa thải cậu! Cậu vứt não ở nhà, không mang đi hả? Có phải là bẩm sinh bị thiếu dây thần kinh không? Đừng có nói với ai cậu là đồ đệ của tôi đấy, nói ra chỉ làm tôi mất mặt!”

Từ Đại Chí vội vàng nhét bánh gato vào miệng. Vivi thấy thế liền hỏi: “Cậu làm gì đấy hả?”

“Trưởng bộ phận, tôi phải ăn nhanh để còn đi nghe ngóng xem mọi người đang nói chuyện gì.”

Vivi: “…”

***

Sau khi bị nhục nhã, Mino cuối cùng cũng không chịu nổi ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh, bèn cúi đầu đi ra ngoài. Cô ta cảm thấy ở lại đây thêm một giây đồng hồ thôi cũng là một loại tra tấn rồi, vì vậy bèn đi thẳng về bãi đỗ xe. Nhưng cô ta chỉ vừa ra đến bãi đỗ xe thì lại nghe thấy hai giọng nói truyền ra từ bên trong, là của Trang Nại Nại và Tư Tĩnh Ngọc.

“Chị, tuy em và Tư Chính Đình đã chia tay, nhưng tốt xấu gì thì em cũng là mẹ của hai đứa. Mối quan hệ huyết thống này không thể nào chặt đứt được! Nể tình hai đứa nó, chị tiết lộ màu sắc chủ đạo của năm nay cho em biết đi.”

Giọng nói này… là của Trang Nại Nại.

Hai mắt Mino sáng bừng, cô ta vội vàng nép vào một bên, dỏng tai lắng nghe.

Tư Tĩnh Ngọc thở dài, “Em làm như thế với mẹ chị, đáng ra chị không thể nói cho em biết. Nhưng em đã nói vậy… Thôi được rồi, mẹ chị đã bị mất trí nhớ, quên hết những chuyện không vui trước đây. Năm nay các show diễn thời trang ở nước ngoài thiên về màu đỏ, nên bọn chị tính toán lấy màu đỏ làm màu chủ đạo hè này.”