Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 873: Tiêu thái bạch đến (3)

Nghĩ đến đây, Tiêu Thái Bạch lại thản nhiên rũ mắt xuống cười nói, “Hai người không muốn trả thù sao?”

Trả thù?

Trình Tư Triết nhướn mày nhìn cô ta.

Người của Tiêu Thái Bạch đưa một cái ghế sạch đến cho cô ta ngồi xuống, dáng vẻ cực kỳ ngạo mạn, mang theo khí thế khiến người khác không thể từ chối. Hai chân cô ta hơi nghiêng sang bên cạnh, hai tay tùy tiện đan lại trước mặt, chỉ một hành động nho nhỏ như vậy cũng để lộ vẻ cao quý tuyệt vời.

Sau đó, cô ta tự tin cười nói: “Trình Tư Triết, anh cũng đâu phải người độ lượng như vậy? Còn cô Trang, doanh nghiệp Cố Thị chắc hẳn là kẻ thù của cô nhỉ? Hai người không muốn trả thù sao?”

Nói rồi, cô ta liền cúi đầu vuốt ve cái nhẫn cô ta đang đeo.

Trình Tư Triết cau mày, “Cô sai người theo dõi chúng tôi?”

Tiêu Thái Bạch thừa nhận một cách thẳng thắn, “Lúc trước chúng ta đã nói rồi, em không can thiệp vào chuyện của anh, nhưng đâu ai nói là không được sai người theo dõi anh đâu.”

Trình Tư Triết: “!!!”

Trình Tư Triết cảm thấy mình cứ như tú tài gặp phải nhà binh, có lý mà không nói được.

Anh ta day trán, “Tiêu Thái Bạch, ở đây không chào đón cô, cô mau đi đi.”

Tiêu Thái Bạch nhìn về phía Trang Nại Nại, đầy dụ dỗ nói: “Em nói rồi, em đến tìm cô Trang. Cô Trang, cô có muốn biết làm thế nào để chèn ép doanh nghiệp Cố Thị không?”

Vấn đề này quả là điều mà Trang Nại Nại cực kỳ muốn biết vào lúc này.

Giọng điệu Tiêu Thái Bạch đầy tự tin, khiến người nghe cảm thấy như chỉ cần cô ta mở miệng là chuyện gì cũng có thể làm được.

Trình Tư Triết lo lắng nhìn Trang Nại Nại.

Bây giờ Trang Nại Nại đã là cổ đông của công ty rồi, nếu cô ấy tin lời Tiêu Thái Bạch thì anh ta quả thật không ngăn cản nổi.

Vì thế, trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại nhận thấy những ánh mắt xung quanh, liền dở khóc dở cười. Mặc dù cô không hiểu thế giới của bọn họ, lại càng không hiểu chuyện quản lý công ty, nhưng cái chuyện bánh thịt trên trời rơi xuống này sao mà rơi vào đầu cô được?

Từ bé, mẹ Trang đã dạy cô rằng không ai cho không ai cái gì.

Vì thế, cô không hề do dự mà trả lời: “Cảm ơn ý tốt của cô Tiêu, tôi xin nhận tâm ý của cô. Nhưng đây là chuyện của công ty chúng tôi, hình như không liên quan gì đến cô Tiêu.”

Tiêu Thái Bạch nghe vậy liền ngạc nhiên cau mày. Còn Trình Tư Triết thì thở phào, ánh mắt nhìn Trang Nại Nại càng thêm coi trọng.

Cô gái này đúng là có lý do để khiến anh động lòng.

Đôi khi cô rất có chí tiến thủ, ví dụ như lúc bán trang phục thì dốc hết sức, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, cứ như vì tiền cô có thể làm tất cả. Nhưng đôi khi cô lại rất hiểu cái gì có thể muốn, cái gì không thể.

Trình Tư Triết nở nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy mắt nhìn người của mình thật là tốt.

Tiêu Thái Bạch cau mày, không thể tin được một người bình thường lại có thể kháng cự lại đề nghị hấp dẫn này.