Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 871: Tiêu thái bạch đến (1)

Hai mắt Trang Nại Nại sáng bừng, như này không khác gì miếng bánh từ trên trời rớt xuống. Vất vả nửa tháng, cuối cùng công ty của bọn họ cũng coi như đã kiếm được số tiền đầu tiên.

***

Cùng lúc đó, trong phòng Tổng thống của khác sạn Shangri-La, Bắc Kinh, Tiêu Thái Bạch đang ngồi trên ghế sofa đọc tài liệu.

Cô ta nhếch môi cười lạnh, “Doanh nghiệp Cố Thị này cũng thật keo kiệt. Muốn hại người mà lại chỉ bỏ ra hai ngăm nghìn khiến Trình Tư Triết chỉ tổn thất hai triệu, vẫn để bọn họ xoay xở được. Nếu là tôi thì đã khiến anh ta nợ hơn hai trăm triệu rồi, để xem lúc đó anh ta giải quyết nguy cơ tài chính này thế nào!”

Người đàn ông mặc đồ vest đứng bên cạnh Tiêu Thái Bạch nghe vậy bèn nói: “Cô chủ, chúng ta có cần gài bẫy bọn họ không?”

Tiêu Thái Bạch lập tức mím môi, xua tay với người đàn ông đó, “Vian, anh nghĩ tôi mà lại chơi cái trò trẻ con này với bọn họ sao? Như thế thì mất hình tượng quá! Trình Tư Triết từ bé đã ngậm thìa vàng mà lớn, chưa từng gặp phải khó khăn trắc trở gì nên cứ nghĩ rằng kinh doanh sẽ thuận buồm xuôi gió. Bây giờ để anh ta va vấp một chút thì sau này sẽ biết kiềm chế hơn, có thể sống an phận. Chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện này, chỉ ngồi xem kịch là được.”

Vian gật đầu.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô ta lại vang lên, màn hình hiện chữ “Mommy”.

Cô ta nhìn thấy cái tên này thì liền cong môi, bắt máy.

Một giọng nữ truyền đến từ trong điện thoại, “Tiểu Bạch, mẹ nghe nói con hạ lệnh cho bọn họ ngừng ám sát Cố Khuynh Nhan?”

Giọng Tiêu Thái Bạch liền dịu đi, thậm chí còn có vẻ làm nũng, “Đúng thế mommy, chẳng phải con về nước rồi sao? Tiếp xúc với Cố Khuynh Nhan kia, con phát hiện ra cô ta đúng là quá ngu ngốc, không cần chúng ta phải gióng trống khua chiêng làm gì cả, dễ bị ông nội phát hiện ra.”

Nói rồi, cô ta liền kể lại chuyện Mino trả thù Trang Nại Nại, cuối cùng còn bình luận một câu: “Cách thức thì kém cỏi, ra tay thì keo kiệt. Người như thế, dù có được ông nội đón về cũng vô dụng.”

Người ở đầu dây bên kia lại nói, “Thái Bạch, tình hình nhà chúng ta khá đặc biệt, chắc con cũng hiểu. Thứ ông nội con muốn không phải là năng lực của cô ta mà là chính bản thân cô ta.”

Tiêu Thái Bạch im lặng một chút rồi cười nói: “Mommy, con làm việc thì mẹ cứ yên tâm, con đương nhiên có cách của con.”

“Aiz, vậy con xem rồi xử lý, nhất định đừng để lại hậu họa gì.”

“Mommy cứ yên tâm.”

***

Mấy ngày tiếp đó, Trang Nại Nại không có chuyện gì làm, bèn lên Wechat, lướt bảng tin của Từ Đại Chí xem.

Đã hai ngày anh không đi làm rồi, chẳng biết có phải xảy ra chuyện gì hay không. Chuyện này khiến Trang Nại Nại cảm thấy áy náy.

Thật ra dù Từ Đại Chí ít nói nhưng lại rất tốt tính. Có phải cô hơi quá đáng rồi không?

Trang Nại Nại rối rắm hai ngày, thậm chí vì quá rối rắm nên buổi tối còn chẳng nghĩ về Tư Chính Đình, không cần uống thuốc ngủ mà vẫn ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh lại, cô lướt bảng tin thấy Từ Đại Chí cuối cùng cũng đăng bài mới, nội dung chỉ là một dòng trạng thái:

[Cực kỳ vinh hạnh, đã kết bạn với Wechat của sếp đẹp gái.]