Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 840: Hình xăm bị lãng quên (2)

Nói đến đây, gã đưa tay sờ soạng hông cô. Ngón tay lạnh băng chạm vào da thịt làm cô lập tức bị kích động. Cô vùng vẫy dữ dội nhưng vẫn không thoát được đám côn đồ.

Tên côn đồ cười lớn, “Các anh em, hôm nay bọn mày thật có phúc, chậc chậc, cái con quỷ nhỏ này cũng ngon phết đấy.”

Gã giơ tay bóp mặt Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại bị bọn côn đồ giữ chặt tay chân, không thể nào nhúc nhích được, một loại cảm giác vô lực đột nhiên dâng lên trong lòng.

Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ bị đám người này chà đạp sao?

Mới vừa nghĩ như vậy, một tiếng hét khàn khàn bỗng vang lên: “Bọn mày đang làm trò gì???”

Cô tràn ngập hy vọng ngẩng đầu lên, liền thấy Từ Đại Chí đang ở cách đó không xa. Sắc mặt anh ta đầy hoảng hốt lo sợ chạy tới.

Đám côn đồ thấy Từ Đại Chí, có tên đứng lên đón, nhưng bàn tay gã sờ mó mặt Trang Nại vẫn không dừng lại.

Gã cười ha hả, cầm dao vung lên.

Trang Nại Nại khẩn trương đến quên cả thở.

Bất cứ một người phụ nữ nào cũng không hy vọng mình bị hủy dung, nếu một dao này cắt xuống…

Lúc cô kinh hoàng mở to hai mắt thì đột nhiên có một bàn tay chặn con dao đó lại.

Con dao dừng cách mặt cô khoảng mấy li, còn bàn tay nắm dao kia thì bị dao cứa rách da, máu chảy đầy lòng bàn tay.

Thấy chất lỏng ấm nóng rơi xuống mặt mình, Trang Nại Nại liền ngây dại ra.

Bỗng có tiếng hét từ phía xa xa vọng tới: “Cảnh sát tới!”

Cả đám côn đồ nhao nhao lên: “Mau chạy thôi!”

Chuyện xảy ra rất nhanh mà kết thúc cũng rất nhanh. Tiếng động cơ ầm ĩ vang lên, đám côn đồ nhanh chóng biến mất.

Trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại Trang Nại Nại và Từ Đại Chí.

Trang Nại Nại còn chưa hồi hồn từ cơn khiếp sợ, cô ngã ngồi trên đất hít thở từng ngụm lớn. Từ Đại Chí vứt con dao trong tay xuống đất, lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới. Đến khi xác định cô không sao thì mới thở phào, đỡ cô đứng dậy.

Cuối cùng Trang Nại Nại cũng hồi hồn, cô sờ soạng mặt mình, trên mặt tất cả đều là máu.

Cô ngẩn người, lúc này mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Cô nắm chặt tay Từ Đại Chí tay, khẩn trương hỏi: “Tay anh có sao không? Mau thử hoạt động xem có bị thương tới gân cốt không?”

Nghe cô nói, cả người Tư Chính Đình hơi sửng sốt.

Cảnh này quá quen thuộc, làm anh chợt nhớ tới lần bị thương ở thời cấp 3. Lần đó, sau khi kết thúc đại hội thể dục thể thao, vì cứu cô mà anh bị thương bàn tay, cô cũng nắm tay anh khẩn trương hỏi han thế này...

Trong khoảnh khắc, anh có cảm giác lòng bàn tay mình như có vật gì đó ấm áp bao phủ.

Ngày đó, sau khi cô nói chia tay, anh vẫn luôn cảm thấy trống rỗng. Mấy ngày nay, tuy thường xuyên chạy tới bên cô nhưng anh vẫn không dám lại gần cô quá, vì sợ cô sẽ nhìn thấu lớp ngụy trang của anh. Sự tiếp xúc đột ngột này khiến anh ngây ngẩn.

Trang Nại Nại khẩn trương kiểm tra tay Từ Đại Chí, thấy ngón tay anh không nhúc nhích gì thì lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ là đứt ngón tay rồi?”