Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 830: Cô và bọn họ không phải là người của một thế giới. (5)

Tô Ngạn Bân chở Tư Chính Đình đã hóa trang thành Từ Đại Chí đến khu nhà kia tìm Trang Nại Nại.

Tô Ngạn Bân gõ cửa phòng, đợi một lúc lâu mà mãi vẫn không có ai ra mở cửa. Anh ta nhìn thoáng qua Tư Chính Đình, thấy khuôn mặt anh không giấu được vẻ lo lắng, bèn gọi điện thoại cho Lâm Hi Nhi.

Nghe đối phương trình bày xong, Tô Ngạn Bân không nhịn được mà hét lên: “Cái gì? Trở lại căn nhà trệt đó ở? Cô ấy có bệnh hả? Ở đây không ở, chuyển đến ổ chó đó làm gì?”

Tròng mắt Tư Chính Đình co rụt lại, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng và đau xót. Xem ra lần này cô nghiêm túc thật rồi.

***

Lúc Tô Ngạn Bân và Tư Chính Đình đi tới căn nhà trệt, Lâm Hi Nhi đang đứng ngây người ở cửa. Thấy Tô Ngạn Bân, mắt cô liền sáng lên.

Tô Ngạn Bân nhanh chóng bước tới, Tư Chính Đình liếc anh ta một cái, anh ta hiểu ý liền hỏi Lâm Hi Nhi: “Nại Nại sao rồi?”

Sắc mặt Lâm Hi Nhi rất lạ, cô ấy không biết phải nói như thế nào, đành chỉ vào bên trong nhà, ý bảo Tô Ngạn Bân tự mình xem.

Giữa nhà đặt một cái thùng giấy lớn, Trang Nại Nại lấy tất cả đồ Tư Chính Đình mua bỏ vào thùng, ngay cả tranh treo trên tường cũng gỡ xuống bỏ vào.

Cuối cùng, cô lấy băng keo dán kín mặt thùng lại, giống như là gom hết tất cả đau khổ trong năm năm qua vào một góc, rồi chôn chặt nó lại. Hình như làm như vậy là cô không còn thấy khổ sở nữa.

Bởi vì cô không có thời gian để khổ sở.

Năm năm trước, cô phải nuôi mẹ.

Năm năm sau, cô phải nuôi con.

Mặc dù đã chia tay với Tư Chính Đình, nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống.

Cuộc sống của cô không phải chỉ có tình yêu.

Làm xong những thứ này, Trang Nại Nại đứng lên xốc xốc cái thùng để ước lượng cân nặng.

Tô Ngạn Bân lập tức đẩy Lâm Hi Nhi, “Này, cô đứng ở đây làm gì? Sao không vào trong giúp cô ấy đi?”

“Tôi cũng muốn vào giúp vậy, nhưng mà… anh tự nhìn đi.”

Ba người thấy Trang Nại Nại đặt một cái ghế lên bàn trà, sau đó ôm cái thùng bước lên ghế, hình như cô muốn đem cái thùng nhét vào hộc tủ trong góc tường. Tô Ngạn Bân và Tư Chính Đình thấy thế hoảng sợ xông vào nhà.

Tô Ngạn Bân hét lên: “Nại Nại, cô làm gì vậy? Mau xuống đây! Để tôi làm cho cô.”

Trang Nại Nại thấy ánh mắt lo lắng của Tô Ngạn Bân liền cười nói: “Không cần đâu, một chút chuyện nhỏ này không làm khó được tôi. Chứ loại công tử như anh, ở nhà còn chẳng nhúng tay việc gì thì tôi đâu dám để anh giúp.”

Tô Ngạn Bân: “!!!”

Tô Ngạn Bân còn muốn nói thêm gì đó nhưng Trang Nại Nại đã lung la lung lay cất xong cái thùng. Cô khom lưng nhảy xuống từ trên ghế, sau đó lại nhìn xung quanh một lượt.

Ngoại trừ một vài thiết bị không thể gỡ thì căn nhà đã giống như trước kia rất nhiều rồi.

Trang Nại Nại không hề ngơi tay một giây phút nào, cô lấy một cái chậu, đi ra chỗ vòi nước dùng chung ngoài sân lấy nước rồi bưng chậu nước vào nhà.

Lâm Hi Nhi vội chạy tới, “Nại Nại, cậu từ từ thôi, để mình bưng cùng cậu.”

“Hi Nhi, đừng có đùa, một cô gái như cậu làm gì có sức?”