Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 818: Chính đình, rốt cuộc anh đang che giấu cái gì? (14)

Mọi người có mặt ở hiện trường đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy Trang Nại Nại đúng là điên thật rồi.

Ngay cả Tiêu Thái Bạch cũng cảm thấy mình nghe lầm. Bao nhiêu năm qua, có ai dám không nể mặt cô ta?

Cô ta ngạc nhiên nhìn Trang Nại Nại, sau đó nhìn Tư Chính Đình tỏ vẻ buồn bực nói: “Ngài Tư, tôi nể mặt anh nên mới không gây rối ở đây. Nhưng mà có một vài người ngoài giới lại không biết điều này. Người không có hiểu biết thật là đáng sợ.”

Lời nói nhẹ bẫng mang theo khí thế hơn người.

Đối diện với khí thế mạnh mẽ của Tiêu Thái Bạch, Trang Nại Nại cứng cỏi ngẩng đầu lên, “Cô Tiêu, tôi không phải là người trong giới của mấy người. Có điều, người trong giới của mấy người, thắng là có thể lấy thế đè người, còn thua là có thể tùy tiện quỵt nợ sao?”

Tiêu Thái Bạch càng thêm giật mình. Cô ta không giật mình vì lời nói của Trang Nại Nại, mà là giật mình vì Tư Chính Đình. Lúc nãy anh đã ra mặt ngăn cản một màn vừa rồi, nhưng vì sao Trang Nại Nại vẫn luôn nhắm vào cô ta mà Tư Chính Đình lại không ngăn lại?

Tiêu Thái Bạch nhíu mày nhìn về phía Tư Chính Đình, nói với giọng điệu cường thế: “Ngài Tư, anh có ý gì đây? Chẳng lẽ anh để khách của mình bị người ta nhục nhã?”

Nói tới đây, cô ta nhìn sang Trang Nại Nại, “Vị tiểu thư này, thứ cho tôi nhắc nhở cô một câu, cô nhìn cho kỹ ở đây là nơi nào, người đứng trước mặt cô là hạng người gì, rồi hãy tiếp tục nói. Tôi thấy cô không có năng lực chịu đựng lửa giận của tôi đâu.”

Dứt lời, cô ta lại nhìn về phía Tư Chính Đình, “Ngài Tư, có những lời không thể không nói, chuyến đi này làm tôi quá thất vọng.”

Sau đó, cô ta nói với Trình Tư Triết, “Còn anh nữa, nếu để ông nội biết em bị người ngoài ức hiếp thì ông ấy sẽ tha cho anh sao?”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Nhục nhã người ta xong rồi phủi mông đi?

Tư Chính Đình đột nhiên lên tiếng: “Cô Tiêu.”

Tiêu Thái Bạch dừng bước, khóe môi cong lên.

Mọi người đều là người cùng một tầng lớp, cô ta không tin Tư Chính Đình sẽ vì một người bình thường không liên quan mà làm mất mặt nhà họ Tiêu.

Tư Chính Đình chậm rãi nói: “Thứ nhất, buổi tiệc rượu này không gửi thư mời cho cô, là cô đột nhiên đến đây làm chúng tôi không kịp trở tay. Thứ hai, cô thất vọng hay không thất vọng, không có chút ảnh hưởng gì tới tôi.”

Rõ ràng là biết thân phận địa vị của nhà họ Tiêu ngang hàng với nhà họ Tư. Thậm chí thế lực của nhà họ Tiêu ở nước ngoài còn mạnh hơn Đế Hào, bây giờ không phải là lúc có thể đắc tội nhà họ Tiêu. Nhưng mà khi nghe Tiêu Thái Bạch nhục nhã Nại Nại, anh lại không thể kiềm nén được cơn giận của mình. Ánh mắt lạnh lùng của anh dừng ở trên người Tiêu Thái Bạch.

Chỉ trong một khoảnh khắc này, khí chất cao quý của anh trực tiếp đè ép Tiêu Thái Bạch, “Thứ ba, chắc hẳn cô Tiêu không phải là người nói mà không làm? Hình như Tiêu lão gia hận nhất là người không giữ chữ tín.”

Sắc mặt Tiêu Thái Bạch lập tức tái nhợt.

Cô ta nhìn chằm chằm Tư Chính Đình, “Ngài Tư có ý gì?”

Tư Chính Đình nói: “Chính là ý cô đang nghĩ.”

“Anh muốn tôi quỳ trước mặt cô ta?”

Câu nói này, không chỉ có Tiêu Thái Bạch, mà tất cả những người ở đây đều ngẩn người.